Vợ Yêu Xin Dừng Bước

Chương 8




Ngày hôm sau trên bàn ăn, Tô Nhã An dã thấy được “tâm ý” của chồng. Bày ở trước mặt nàng là chân giò hun khói cắt thành những hình xinh đẹp, bánh mì nướng cùng trứng , thậm chí nước trái cây cùng salad đều xếp 1 hình trái tim. 1 bữa sáng tỏ tình rồi.

“Như vậy…… sẽ cho cô giúp việc thêm mệt.” Nàng cho hắn biết mình có chú ý thành ý của hắn, nhưng lại không trực tiếp khen ngợi hắn.

Dù sao hiện tại là thời kỳ quan sát hắn, không muốn cho hắn khởi đầu đã tự mãn. Tâm tình như bị giám khảo xét duyệt tiêu chuẩn, cứ cho là giám định xem hắn có thật long hay không, nhân thể báo thù nho nhỏ chuyện trước kia, ai kêu hắn lúc trước lạnh như băng

“Là anh làm sẽ không phiền toái đến người khác.” Hắn ngày hôm qua thật cao hứng, hôm nay rời giường từ sớm đem tình yêu chuyển vào thức ăn. ( như là kẻ mới yêu ấy nhỉ ? hành động luôn hâm hâm)

“Anh tự tay làm những thứ này?”

“Trong tủ sách hướng dẫn, hướng dẫn thấy rất đơn giản.” Kỳ thật hắn chỉ là có cô giúp việc chỉ bảo, khéo léo 1 chút.

Nàng cúi đầu ăn điểm tâm, cảm giác có chút thẹn thùng. Trong miệng hắn nói những khuôn và dao gọt đó, đồ ăn sẵn nữa, lúc trước là nàng mua về

“Làm chi vẫn nhìn em?” Nàng phát hiện hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ là xem thấu tâm tư của nàng?!

“Bởi vì thích thôi …… Lo lắng…… Áy náy.” Hắn cười yếu ớt, thành thực nói ra trong nội tâm, chỉ là muốn nhìn cô ấy ăn thôi mà.

“Ăn liền ăn, lấy ở đâu nhiều tâm tình như vậy, coi chừng không tiêu hoá được.” Nàng làm bộ không có hứng thú quay mặt, muốn chính mình đừng dễ dàng bị đôi mắt nhạy bén kia ảnh hưởng.

“Cám ơn em đã quan tâm anh như vậy.”

” Chỉ muốn anh tập trung vào ăn thôi.”

“Còn có lại nói chuyện với anh nữa.”

“Em nào có –” Không muốn cùng nói chuyện với anh. Là anh làm cho em cmar giác khong muốn nói chuyện nữa thôi”

“Đều là anh không tốt.” Hắn rất dứt khoát nhận sai lầm, vẻ mặt rất thành khẩn.

Nàng nháy mắt sững sờ, đối với cái “quay đầu hối lỗi”của chồng chưa kịp thích ứng, khó cmar giác được hắn lên tới trình độ này.

Giản Thư Hòa không biết thê tử sững sờ vì cái gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt nàng ngây thơ thật đáng yêu. Hắn trước kia rất mù quáng, mới có thể bỏ lỡ những thứ tốt đẹp này, không biết quý trọng nàng……Tiếc nuối, lại đau lòng cùng áy náy, nhắc nhở hắn phỉa dung thời gian che chở giữ lại người con gái này.

“Chờ một chút anh đưa em đi làm.” Hắn đã sớm muốn làm như vậy chỉ là trước kia ngại

“A? Ách…… Không cần.” Khó bình tình hắn ôn nhu như vậy khó chống cự.

” Trong 1 tháng này xin em đừng từ chối được không ? anh muốn làm 1 người chồng thạt tốt..” Hắn giọng nói ôn hòa ngữ không muốn bị từ chối, hắn biết trước kia mình làm mất đi sự tin tưởng của nàng, hắn muốn thành tâm hối cải, chỉ hi vọng có thể chuộc lỗi. Cho dù nàng sẽ không vì vậy tha thứ cho hắn nhưng hắn muốn dung hành động thưc tế chứng minh. Tô Nhã An nghe hắn giọng điệu tha thiết chân thành tha thiết, nhìn hắn ánh mắt thâm tình, nụ cười tuấn lãng……

Lâu ròi nàng mới nhìn thấy hắn như vậy, không nghĩ hắn lại thay đổi. Thấy hắn tỏ tình, dung hành động nịnh nọt nàng không phải là không có cảm giác. Vì nàng đã rất yêu hắn dù nhắc mình phải cứng rắn lên nhưng rất khó từ chối. Nàng gật đầu tiếp nhận thành ý của hắn.

Sau đó, hai người lên xe trên xe âm nhạc phát ra ca khúc quen thuộc.

“Em cảm thấy ca khúc này rất quen phải không ?” Hắn nhìn ra nghi ngờ của nàng.

“Sao lại thế ?” Đây đâu phải dòng nhạc hắn thích..

“Hôm trước lúc đem xe em đi sửa, anh thấy trong xe có mấy CD này, nên tìm mua nghe thử !.” Lúc trước xuất phát từ hiếu kỳ sau đó mới phát giác được là hắn hứng thú với nàng chứ không phải âm nhạc. Bởi vì thích 1 người sẽ thích những gì đối phương thích.

“Thật lãng phí tiền, muốn nghe hỏi em sẽ cho anh mượn ?” Nàng rất không lãng mạn liếc hắn một cái, nhưng trong lòng kinh ngạc nghe người kia nói.

“Là anh không dám thừa nhận mình đã yêu em thôi…….”

Lời hắn nói hôm qua, hôm nay lại nói lại như thuyết phục nàng. Bất quá không nên ngốc mà biểu hiện ra mặt, trong long mừng thầm ( L : …) Thực hỏng bét, mới ngày đầu tiên mà thôi, hắn thử sức có vẻ rất hiệu quả .

Không được!

Nàng trộm bóp bắp đùi mình, cảnh cáo mình mở to hai mắt, lần này tuyệt đối không được lại xử trí theo cảm tính , đừng chìm vào mộng đẹp quá sớm. Sở khi tỉnh giấc thì đối mặt là những gì rất đáng sợ.

Bởi vì Giản Thư Hòa kiên trì nên Tô Nhã An hiện tại mỗi ngày đều cùng chồng đi làm, cô về nhà muộn hơn hắn vài hôm còn tự mình lái xe đến đón nàng, sợ nàng có chuyện gì xảy ra, lại còn gọi điện mấy lần xác nhận. Trước kia khi nàng gọi điện ân cần hỏi thăm hắn giờ quá khứ đã thay đổi. Hắn còn gọi điện chọc nàng vui, rất khó có thể từ chối.

Lại có nhiều lời đồn đại xung quanh, nghĩ là nàng ngoiaj tình hay sao mà nói chuyện với ai cười rất vui vẻ, dáng vẻ ” xuân’ rất hạnh phúc.

“Thật sự là chồng ta gọi mà!” Đối mặt bạn tốt cùng nữ nhân viên cửa hàng nhảy vào, Tô Nhã An hôm nay lần thứ ba kháng nghị.

“Thật sự là chồng bạn –” Kỳ Kỳ học nàng hờn dỗi giọng nói, còn chọc cho nhân viên cửa hàng cũng che miệng cười trộm.

Mặc dù biết các nàng là cùng nàng đùa giỡn, Tô Nhã An gò má vẫn hồng hòng vì ngại, lại còn rất vui nữa chứ. Sau đớ như mọi người chứng kiến Giản Thư Hòa liên tục hai ngày đều tới cửa hàng của vợ . Một ngày trước chỉ đợi mấy giờ, chủ nhật còn ở lại từ buổi trưa thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vợ đến xế chiều……

“Này ! chồng ngươi không phải là người rất bận rộn sao?” Kỳ Kỳ len lén nháy Tô Nhã An,dù sao từ khi kết hôn không máy khi nhìn thấy anh ta. Nhưng là không hỏi cũng không được, làm như vậy cô rát khó chuyên tâm làm việc muốn tìm hiểu lí do ? ( L : tính chất bà tám)

“Đúng vậy……” Tô Nhã An lúng túng trả lời

Nàng kêu hắn đừng đến, nhưng lại không chịu nghe, cứ thế đi, lại còn mang cả laptop theo…….

Cúp điện thoại, nàng lại đi đến cái bàn nhỏ nhìn lão công nói.

“Anh nên trở về đi , nơi này là phòng làm việc của

mọi người, cũng không phải quán cà phê.”

“Anh không có gây ầm ĩ ảnh hưởng đến mọi người, hơn nữa anh uống trà.” Hắn bất động mỉm cười, rồi hỏi nàng :

” Nếu muốn, anh sẽ pha 1 ly cho em.”

“Không cần, anh nên về đi……” Nàng ăn nói khép nép cầu xin hắn cho mình chút mặt mũi.

“Anh sẽ chờ em, và đi về cùng em, chúng ta sẽ cùng về nhà.”

Anh ta ghé hơi sát gần nàng làm nàng hai gò má đỏ hồng, nhất thời có túng lung một hồi lâu sau mới giật mình nam nhân này thế nhưng ngay trước trước mặt người khác cùng nàng tán tỉnh! Oh — quá mất mặt…… Nàng vội vàng lui về phía sau, sau lưng bạn tốt đi lên.

“Theo mình câu về trước đo, dù sao về vẽ thêm mấy bản thiết kế, nơi này có mình trông được rồi.” Kỳ Kỳ vỗ vỗ bả vai bạn tốt, quyết định thả nàng về nhà miễn cho chính mình phải làm 1 cái bóng đèn.

“Cậu…”

“Cám ơn, đã làm phiền cô rồi.” Nói chắn trước lời vợ, Giản Thư Hòa rat ay nắm tay cười hì hì. Cô ấy chắc muốn tạo cơ họi cho 2 vợ chồng bọn họ, cho bọn họ đi ăn cơm, hóng gió, xem phim…Cùng đi làm, thời gian ở cnahj nhau nhiều hơn, cộng thêm 1 tháng làm điều kiện, nên anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội được. Không dám nói mà thôi, nếu không hắn thật muốn nàng từ chức, nhớ hình ảnh người vợ hiền đảm đang trước kia hơn.

“Vậy làm sao được ! Tớ còn phải ở lại giúp cậu xử lí các đơn đặt hang, những thứ kia nữa chứ….”

“Những thứ kia tớ tự mình làm cũng được, cậu cứ về nhà ngày mai chúng ta thảo luận tiếp.”

“Tốt –” Pằng! Cánh tay hắn đã trúng một chưởng.

Giản Thư Hòa không biết vợ lại đánh mình 1 cái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, nhưng tâm tình cũng không phải là tức giận, phản cảm mà là ngạc nhiên mừng rỡ có phát hiện mới về vợ. Đánh là thương, mắng là yêu ( L : cha này… bị đụng đâu nhầm thuốc đánh mắng thế àm kêu thương cả yêu….)

Khi yêu con người ta trở nên ngốc hơn, quả không sai.

.Giản Thư Hòa bị đánh còn có thể cười, chọc cho Tô Nhã An lại càng tức cảm thấy hắn căn bản không có tôn trọng công tác của nàng, có ý đồ cá nhân đem nàng thành kẻ phụ thuộc hắn vậy.

“Em muốn ở lại đây, anh nên về đi .” Nàng đem laptop nhét vào tay hắn, ngay lập tức đem người đẩy tới bậc thang, muốn hắn đi mau!

“Anh muốn chờ em, chúng ta cùng nhau về nhà.” Hắn lưu luyến không rời, nhìn vẻ mặt nàng tức giận, thật xinh đẹp.

“Anh…về 1 mình đi….” Nàng lấysức đẩy hắn 1 cái, muốn gỡ bỏ cách tay hắn đnag bám chặt ở cửa ( Kỳ kỳ : cha me ơi, chiếc cửa yêu dấu của toi, đắt lắm đó, vợ chồng nhà này muốn kéo co chọn cửa nhà mình chứ…) Phòng làm việc thiếu thân ảnh cao lớn, cảm giác không gian lập tức yên tĩnh.

“Mi làm chi phải đối với chồng vô tình như vậy hả ?” Kỳ Kỳ lâu rồi mới thấy bạn mình hung dữ như vậy, hon nữa lại còn hung dữ với chồng mình.

“Tớ vô tình á ?” Nàng thấy mình oan uổng, thuận miệng tìm lý do:

“Ai kêu anh ấy cứ liên tục quấy rầy chúng ta làm việc, bị đánh còn cười được, vẻ mặt cợt nhả……”

Kỳ Kỳ nghe thế, lại cười giễu cợt bạn

” Tớ mới nghĩ cậu cũng ngây ngô cười nha. Hai ngươi quả là vợ chồng cười cùng ngay ngô như nhau”

“Tớ nào có!”

“Nào có ….” Kỳ Kbắt chiếc vẻ mặt nàng tức giận, chọc bạn than, rồi cô bạn lại ra vẻ bận rộn lảng tránh, chạy đến bàn làm việc.

Nhã An tưởng mọi chuyện là thôi, ai dè 1 giờ sau dưới lầu nahna viên của hang động tác chạy cuống cuồng, khiến Kỳ kỳ chú ý.

“Hôm nay bán được nhiều giày như vậy sao ?”

“Nhờ có chồng chị Nhã An, dưới lầu rất nhiều khách mua đó” Nhân viên cửa hàng thở hồng hộc trả lời, lại vội vàng ôm một đống hộp đựng giày xuống lầu.

Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, lập tức bỏ lại trong tay công tác chạy thẳng xuống lầu

Nhìn xuống cửa hang, hoảng hòn, từ khi cửa hang mình khai trương chưa bao giwof đông đúc tới mức như vậy, nhân viên chạy như đèn cù, tối tăm mặt mũi, khách thì đông đúc …( L : quả là mĩ lực của soái ca….)

“Đấy không phải là chồng cậu sao?” Kỳ Kỳ từ dòng người nhìn ra mặt Giản Thư Hòa, hắn đang ngồi giới thiệu giày cho khách, rồi có rất nhiều vị khách lôi khéo hắn, trnah thủ ăn ít đậu hũ của soái ca. Một đám nữ nhân còn hắn làm trung tâm, mỗi người đều muốn chen đến bên cạnh hắn nói vài lời, rồi mới mặt mày hớn hở cầm lấy giầy đi tính tiền.

Tô Nhã An không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay, ngực như có gió lốc nổi lên……

Giản Thư Hòa thoáng nhìn thấy bóng vợ, phát tay mỉm cười, còn chen ra khỏi dám nữ nhân kia.

“Làm sao anh còn không về?”

“Em chưa về nên anh không đi.” Nàng không để cho hắn ở trên lầu cùng, vậy ở dưới lầu chờ, nhân thể tăng doanh số cho cửa hàng nàng luôn

“Này anh đẹp trai……” Phía sau lại có nữ khách hàng nhiệt tình gọi

“Chờ xíu, tôi lập tức đi tới.” Hắn ưu nhã đáp lại, nho nhã lễ độ dáng vẻ làm cho những nữ khách hang mỗi người mặt mày tươi rói.

“Anh đang làm gì vậy ?” Nàng thanh âm chìm xuống, ngực thì tức

“Anh giúp em bán hàng, phải thưởng cho anh đó!” Hắn không biết tai vạ đến nơi.

Tô Nhã An nhìn thấy hắn cười hì hì, nghĩ đến hắn vừa rồi dung vẻ mặt anh tuấn kia nói cười với các cô gái kia, 1 đám nữ nhân nhìn hắn chăm chú…

“Em có bảo anh làm như vậy à ? Đừng nhiều chuyện nữa anh mau về đi” Nàng cáu giận gầm nhẹ, xoay người tựa như quả pháo nóng nảy xông lên lâu, không muốn phải nhìn này mặt nam nhân này , cũng miễn cho mình sẽ ngay trước mặt khách nổi đóa.

“Cô ấy làm sao vậy?” Giản Thư Hòa vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu mình làm sai rồi cái gì, rõ ràng có ý tốt giúp vợ vậy àm cô ấy nổi giận.

“Ngươi đã phạm vào đại kỵ hôn nhân, không có một người vợ nào sẽ thích chồng của mình đối với những cô gái khác quá thân thiết.”

“Ngươi là nói…… Cô ấy đang ghen?!”

“Thì rõ ràng là thế mà.”

Giản Thư Hòa mắt sáng rực, nhớ lại hồi trước khi mình nhìn thấy vợ và anh chàng bác sĩ đi với nhau cũng rất tức giận….Nhưng kệ, giờ hắn đang vui mừng, nghĩ tới vợ mình đang ghen. Hắn vui vẻ ra về, không muốn chọc vợ nổi giận nữa.

Đến buổi tối, Tô Nhã An trong tay còn báo cáo thu của hôm nay, ra khỏi cửa hang thấy chồng đã đứng đợi nàng ở đó.

“Anh…… sẽ không phải đứng ở chỗ này…?” Qua mấy giờ rồi, hắn đứng đợi lâu như vậy không sợ muỗi đốt à ! ( L : vì tình yêu muỗi có đốt đến vài lít máu thì anh ấy cũngđứng thôi) Đều qua mấy giờ, chẳng lẽ hắn một mực nơi này cho muỗi đốt?!

“Nếu anh nói anh đứng đợi em ở đây, em sẽ cảm động chứ ?” Hắn không trả lời ngược lại hỏi vặn lại nàng, khuôn mặt chỉ cười

“Sẽ không ! Em tại sao phải cảm động ? ” Miệng nàng cứng rắn phủ nhận, nhưng dư âm buổi chiều vẫn còn tức, hắn như vậy đứng bán hàng, các nữ nhân khác nhìn hắn, lại còn quan tâm quá độ hắn. Tức….hắn khiến mình nổi giận, nên để ý anh ta hơn. Hắn làm cho nàng thương tâm lâu như vậy, mới có vài ngày mà thôi, nàng tháy mình vô dụng rồi…

Nàng quay đầu rời đi, hắn thì đuổi theo ở phía sau.

“Đi về cùng anh, xe đây mà, em đi đâu ? ”

“Em tự đi tàu điện ngầm về.”

“Vậy anh sẽ đi cùng em, cùng tản bộ cũng rất lãng mạn, đáng tiếc nơi này nhìn không thấy những vì sao.” Tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của àng đi, hy vọng con đường này dài thêm 1 chút , 1 chút ( L : lãng mạn nhỉ…)

Thấy anh ta nói văn thơ vậy ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại nói như vậy, 2 bàn tay nắm chặt vào nhau. Trong lòng nàng rất ấm, cảm giác này thật tốt, quá ấm áp thật khó quên

“Anh cứ chờ như vậy, nếu em không ra thì sao ? Chúng ta sẽ đi như vậy cả đêm à ?” Nơi này đi bộ thì bao giờ mới về đến nhà.

“Dù chờ em bao lâu, anh cũng thấy đáng giá.” hắn nắm chặt lòng bàn tay bé nhỏ của nàng nói khẳng định.

“Anh đỗ xe ở đâu?”

“A?”

” Chân em mỏi nhừ.” Nàng đột nhiên dừng lại.

Hắn quay đầu nhìn Tô Nhã An cũng không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, vẻ mặt quật cường nhìn hắn. Hắn biết rõ, nàng không phải là chân mỏi, mà là đau lòng cho chân của hắn, thật là biết quan tâm! Hắn nói nàng chờ ở quán cà phê, kêu nàng đợi

“Chờ anh một chút, anh sẽ lái xe tới đây.” Hắn bước nhanh chạy về phía đỗ xe

Tay đột nhiên bị buông ra hơi thấy mất gì đó. Thiếu hắn cô thấy tay mình lạnh lạnh, trong lòng bàn tay trống không…….Làm sao bây giờ, hắn từng bước tiến tới gần……lấy tay che ngực khỏi thổn thức.

Ngày thứ 3, sau hôm, giao ước 1 chuyện động trời xảy ra

Tô Nhã An sáng sớm mở mắt ra, quay người thấy khuôn mặt tươi cười của Giản Thư Hòa gần ngay trước mắt! Nàng chớp chớp mắt vài cái, tưởng mình đang nằm mơ.

“Sớm.” Hắn khoái trá hỏi, mùi vị bạc hà từ hắn bay bay vào mũi nàng.

Đây không phải là mộng! Nàng từ trên giường nhảy dựng lên, chùi chùi khoé mắt, tay gỡ gỡ tóc rối…….Nàng quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang ở trên giường mình.

“Làm sao anh lại ở đây ?!”

“Anh muốn gọi em ăn sáng, nhưng nhìn em đang ngủ say, không nỡ đánh thức em..” Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn vẻ mặt của nàng trong gương.

Biết cô ấy hôm nay không phải ra tiệm, nên không muốn đánh thức cô ấy sớm. Nhưng nhin bộ dáng cô ấy ngủ say lại không nỡ đánh thức, không ăn cũng sao đâu, nhìn cô ấy cũng được…

“Vậy anh cũng không thể nằm cạnh em như vậy, và ngủ như thế?!” Nàng thiếu chút nữa té xỉu, cảm thấy nam nhân này hành vi bây giờ có vẻ thái quá, lén lén lút lút leo lên giường .

“Anh không có ngủ, chỉ là nhìn em thôi.” Hắn dám thề chỉ có nháy mắt, không có nhắm mắt bởi vì quá lãng phí.

Nam nhân này…… Vẻ mặt rất gian gian, lời nói kỳ cục, vẻ mặt thản nhiên nói ra những lời như vậy . Chẳng lẽ hắn nằm ở trên giường nhìn nàng ngủ là đương nhiên sao?!

“Đi ra ngoài, về sau chưa cho phép không được tuỳ tiện vào phòng em.” Nàng mệnh lệnh hắn lập tức xuống giường.

“Em tức giận?”

“Đó là đương nhiên.” Không biết lúc ngủ mình có bị chảy nước miếng hay gì không nữa.. sợ hắn nhìn thấy …( L : xấu hổ…)Ách! Nàng làm sao lại lo như vậy?

“Thực xin lỗi, là anh không đúng.” Hắn lập tức nói xin lỗi, trong mắt còn lóe vẻ chân thành tha thiết.

Nhìn hắn thản nhiên nhận sai lầm, nàng cơn tức cũng giảm xuống.

“Lần sau đừng có lại như vậy là được.”

“Cám ơn, mau ra đây ăn điểm tâm vợ yêu ! ” Hắn không chỉ xưng hô ái muội, sến còn hôn nhẹ nàng 1 cái, ròi nhanh rời đi.

Tô Nhã An che miệng, lấy lại tinh thần, hắn dám hôn trộm mình. Này…… Này…… Cái gì chứ!Gò má hồng hồng

“aaaaaaaaaa” Nàng dùng chăn mền che kín mặt, cảm giác mình sắp điên rồi, mới snags sớm anh ta đã làm ti

m nàng loạn nhịp. Đây là phạm quy !

Muốn công bằng hắn lại nhịch lên, không biết vô tình hay có ý phạm quy, tim lại bị nước chảy đá mòn thế này.

Cách có vài ngày, nàng ôm ấm áp thoải mái ôm gối, khoé miệng giơ cao, đme mặt hạnh phúc vùi sâu hơn. Chờ 1 chút, trên giường mình có gối ôm từ khi nào vậy…Không đúng …!

Nàng mở mắt ra, nhìn qua lồng ngực ngấm… Lại là Giản Thư Hòa….

“Làm sao anh lại chạy tới nơi này ngủ!” Nàng đẩy hắn ra từ trên giường bật dậy.

Lần này nàng thấy rõ ràng, hắn đích thực là nhắm hai mắt lại đang ngủ, lông mi còn dài hơn mình, ghen tỵ a! .

“Anh vẫn luôn ngủ ở nơi này.” Hắn xoa xoa mắt, lười biếng mỉm cười quả thực là vũ khí giết người.

Nàng hoảng hốt không dámmở mắt, phát hiện mình thật sự là thân ở “đất khách”, nơi này không phải là phòng của nàng, mà là phòng ngủ!

” Tại sao em lại ở chỗ này?” Nàng không có ấn tượng mình nằm giường của hắn, chỉ nhớ rõ ngày hôm qua ở trong phòng khách sửa sang lại bản thảo, hắn thì ở bện cnahj ký công văn…

“T ối qua em ngủ gục trên bàn, nên anh đưa em tới giường ngủ cho thoải mái” Hắn không chút hoang mang ngồi dậy, ánh mắt lại vội vàng thưởng thức khuôn mặt nàng xinh đẹp, có một chút hoang mang đáng yêu.

“Vậy cũng nên đưa em về giường của mình chứ !” Nàng tức giận vì hành động chảng có tý logic nào của chồng, cả đêm nàng đã ôm hắn ngủ…

“Em đã nói anh không được tự tiên vào phòng em” ( L : anh quả là gian tà… Hoàn : tranh thủ mà )

Hắn nói đạo lý, sao mình óc cảm giác bị lừa vậy.

“Là anh cố ý?”

“Cố ý cái gì? ” Hắn vô tội giống như tiểu bạch thỏ, đáy lòng cũng đang cười trộm.

Bất quá hắn ôm nàng ngủ cả 1 đêm, cái gì cũng không thể làm, quả là khảo nghiệm tinh thần mà ! mệt mỏi đấu tranh rồi cùng ngủ thiếp đi

“Chính là — anh…… Ai nha, lần sau phải đánh thức em, không cần ôm em trở về phòng như vậy.” Nàng vùng vẫy giật mình, dù sao trên người quần áo coi như chỉnh tề, nếu là lên án hắn ý đồ bất lương ngược lại có vẻ nàng tư tưởng không đơn thuần đối với hắn ý nghĩ kỳ quái.

Hắn không có trả lời, kéo nàng vào trong ngực

“Cùng anh ở cùng một chỗ đáng sợ như vậy sao? Vì cái gì vừa tỉnh dậy liền vội vã né anh ra ?” Hắn không thích nàng trốn tránh, hai tay ôm chặt, hi vọng cô ấy đừng có như vậy. Mặc dù hắn ngoài mặt thản nhiên, không bức nàng nhưng hắn trong lòng rất sợ hãi sợ nàng cuối cùng cũng sẽ ra đi, hắn sẽ không quên những giây phút ở bên nhau như thế này.

“Anh biết rõ nguyên nhân.” Nàng dựa vào hắn sau lưng nhiệt độ cơ thể giọng nói bất đắc dĩ không tin hắn sẽ hoàn toàn không hiểu tâm tình của nàng.

” Em yêu anh, nhưng lại sợ bị thương không muốn yêu anh”

Quả nhiên là, hắn hiểu ,hơn nữa còn nói rất chính xác.Nàng không phủ nhận, yêu thương khiến nàng bất an

“Vậy thì đừng suy nghĩ yêu hay không yêu, chỉ cần ở lại bên cạnh anh để cho anh yêu em.” ( L : ta kết câu này, ai nói vs ta câu đó thì ko heieur ta có run run ko nhỉ ,,,,,) Hắn bên tai nàng nói nhỏ hứa hẹn, mặc dù biết chính mình tổn thương nàng rất sâu, vẫn mặt dày yêu cầu đòi quyền lợi, sợ cuộc sống nếu thiếu nàng,.. chỉ hận không thể bỏ tim mình ra cho nàng thấy nó vì nàng mà đập như thế nào.

Nàng như xưa trầm mặc, nhếch môi sợ vừa mở miệng, trong lòng cảm động, chỉ muốn hô to ” em đồng ý”. Dù tỏng lòng có bao nhiêu vết sẹo, không thể quên được tình yêu này, chỉ thấy được sự hói lỗi của hắn lòng nàng thấy không nỡ…

Thật sự vô dụng ! Nhưng là nàng không ngăn cản được mình mềm lòng, rúc vào ngực, cảm giác được vòng tay hắn ôm chặt, do dự nhưng hạnh phúc giường như đang bao quanh 2 bọn họ vậy dịu dàng, an tâm, ấm áp. ….