Vợ Yêu Xin Chào

Chương 97: Chỉ có im lặng




Nha Hi đứng trước gương trong nhà tắm, tay cởi ra áo khoác, chiếc váy ngủ hai dây màu tím đen chìm hẳn. Da thịt chỗ nào cũng đỏ đỏ tím tím, có chỗ chạm vào liền thấy đau, nhất là ở hai cổ tay của Nha Hi, những vếch bầm tím màu đen, màu xanh, người ta không biết lại tưởng cô bị bạo hành.

Nhưng việc anh làm cũng đâu có khác gì bạo hành cô, nhìn tay chân tím đen tím đỏ mà tủi thân. Ai ai cũng nói là anh thương cô, cô là người trong cuộc cô hiểu rõ hết tất thảy, lúc trước cũng có một lần. Cô bảo ly hôn anh không cho, sau đó thì đè cô trên giường hết một đêm. Ít ra cũng không đến nỗi tệ như bây giờ, anh xin lỗi thì được cái gì, xin lỗi những dấu vết này có tự nhiên biến mất được, xin lỗi rồi những tổn thương có lành lại được không.

Huỳnh Nha Hi xả nước rửa mặt, đánh răng, bước ra từ nhà vệ sinh nhìn lên giường chính là hộp bánh kia. Huỳnh Nha Hi cầm lấy hộp bánh hướng đến thùng rác, muốn vứt đi nhưng lương tâm lại đấu tranh rất mảnh liệt.

Vứt đi thì thật là hoang phí, bánh ngon như thế, chiếc bánh cũng chẳng có tội tình gì. Cô mở cầm bánh ngọt đi xuống bếp dưới lầu, mở hộp bánh nhét vào tủ lạnh. Xong đi lên phòng và leo lên giường với con gái nhỏ, nhìn gương mặt bụ bẫm ngủ rất ngon trong cái kén bằng khăn mềm, chưa được một ngày đã nhớ con bé Tiểu Nha.

Huỳnh Nha Hi hôn lên trán Tiểu Nhi, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm "Bảo bối ngủ ngon nhé."

Sau đó Nha Hi cũng tranh thủ ngủ sớm.

Ngày hôm sau, Nha Hi bắt đầu động tay động chân vào mấy việc trong bếp, bởi ở không nhiều quá Nha Hi cũng không chịu nổi. Buổi sáng sớm Nha Hi đã rủ mẹ cùng nhau đi siêu thị, lâu rồi không nấu món gì đó bổ bổ cho ba mẹ, từ lúc cô có chuyện đến giờ chỉ có làm cho ba mẹ buồn rầu, xuống sắc hơn.

Nha Hi mua đến ba con gà, cô hầm cho ba mẹ Dư nữa, tiện gửi sữa cho Tiểu Nha, Nha Hi hầm gà cùng với ngải cứu thuốc bắc. Mùi hương bay khắp nhà, nhất là mùi thuốc bắc, tuy mùi có hơi nồng một chút nhưng đối với người lớn thì rất bổ nha. Còn một con gà Nha Hi hầm với bí đỏ cho chị hai, chị hai đi làm sớm về khuya nên cũng cần phải được tẩm bổ.

Trước đây Nha Hi cũng chẳng có tài cán nấu ăn gì cả, sau khi kết hôn lúc nào cũng ru rú ở trong nhà, cô đã bày trò học nấu ăn dựa theo những clip trên mạng để giải toả sự nhàm chán. Tay nghề càng lúc càng đi lên, bây giờ nấu ăn rất thành thạo, ba mẹ Dư thích nhất là mấy món gà hầm của cô. Bởi vì vừa bổ, lại còn ngon miệng, hợp khẩu vị rất dễ ăn, có lẽ vì điểm cộng này nên ba mẹ chồng rất thương cô nha.

Sau khi lay hoay trong bếp hai tiếng đồng hồ, canh từng phút từng giây hai nồi gà hầm, Nha Hi chạy lên lầu dùng máy hút sữa vắt sữa vào túi ấm kháng vi khuẩn. Sau đó lại chạy xuống bếp cho gà hầm vào trong hộp ngay ngắn, bỏ vào túi giấy mang ra cho bác tài mang đến nhà họ Dư.

Trong lúc hầm gà, Nha Hi không có bếp dư để nấu ăn, nên bây giờ mới chạy qua chạy lại trong bếp làm cơm, nguyên liệu đều đã được cô giúp việc chuẩn bị sẵn. Nha Hi chỉ cần nấu thôi, một tiếng nữa trôi qua, bàn cơm thơm lừng ngon mắt đã được chuẩn bị đẹp đẽ trên bàn ăn, Huỳnh Nha Hi ôm đứa nhỏ đi lên lầu cho nó bú sữa, đặt đứa nhỏ vào nôi cho đứa nhỏ tự nằm chơi.

Nha Hi lại chạy xuống lầu cùng mọi người ăn cơm, cô giúp việc không dám cùng ngồi ăn, ông bà Huỳnh rất thiện ý mời cô cùng nhau ngồi ăn cơm. Nha Hi dùng bữa rất nhanh, sau đó lên lầu xem đứa nhỏ, con bé tự nằm đó rồi ngủ luôn lúc nào, bận bịu cả một buổi sáng, Huỳnh Nha Hi lúc này cũng thả mình ở trên giường nghỉ ngơi.

Đến chiều tối, khi cả nhà cùng ngồi ở phòng khách tám chuyện và xem hài, một ánh đèn xe ở phía ngoài cửa nhà. Ba Lâm của cô đứng dậy đi ra ngoài xem, Huỳnh Nha Hi cũng đứng dậy dòm ngó ra phía trước cửa. Nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng na ná với chiếc của Dư Thế Phàm, Huỳnh Nha Hi liền chạy lên lầu đóng sập cửa lại.

Vội vàng chạy lên phòng quên mất chuyện dặn ba không được mở cửa cho anh, chỉ cần bảo ba mẹ không mở cửa thì cô cần gì phải trốn lên phòng. Huỳnh Nha Hi thật là ngốc đi, năm phút sau khi cô ở trong phòng, cánh cửa đã truyền tới âm thanh gõ cửa, sau đó là giọng nói quen thuộc bấy lâu "Nha Hi, Tiểu Nha không chịu uống sữa bình."

Có vẻ như con bé quen với bú mẹ, đứa trẻ nào lại chẳng muốn được bú mẹ, sữa hôm nay gửi đến dù là sữa của Nha Hi đi chăng nữa, đưa bình sữa đến miệng con bé đều đẩy ra. Đói đến quấy khóc đỏ mặt đỏ mũi vẫn không chịu uống, chỉ có khi Dư Thế Phàm bồng con bé, dỗ con bé mới chịu uống một chút sữa. Anh phải bỏ công việc chạy về nhà ngay sau khi bà Dư gọi bảo Tiểu Nha như vậy, con bé uống được một chút sữa sau đó mới chịu đi ngủ.

Nghe thấy như vậy, Huỳnh Nha Hi ngồi trên giường bật dậy, môi mím chặt cô lựa chọn ngồi xuống chiếc giường của mình. Hai chân rút lại, hai tai ôm lấy hai chân của kình, càm nhỏ tựa lên hai gối chân không có đáp trả.

"Ba mẹ rất thích đồ ăn của em, hôm nay ăn hết sạch đồ em gửi đến" Giọng nói trầm thấp có một chút buồn bã, từ phía bên kia cánh cửa vọng vào "Lúc nãy ba mẹ có nói là hôm nay em rất năng động, chạy qua chạy lại tùm lum."

Nhưng mà anh đến thì trốn ở trong phòng, cô ghét anh thật rồi.

Huỳnh Nha Hi rút người ở trên giường, giọng nói của anh thật xuyến xao nhưng Huỳnh Nha Hi thì lại chỉ im bặt, không có đáp trả. Cho đến khi anh rời đi, cũng không có một lời nói nào.