Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo, phát ra âm thanh lớn như muốn vỡ ra, Huỳnh Nha Hi bị áp lên cánh cửa, căn phòng không có mở đèn chỉ có ánh sáng mặt trăng mơ hồ chiếu vào phòng.
Anh bắt lấy bã vai, bóp lấy bã vai mảnh khảnh, gương mặt hướng tới áp lên môi Nha Hi cắn mạnh, ép cô mở miệng bắt lấy lưỡi mềm ngọt quấn lấy. Kẻ đuổi người tránh dây lấy nhau, Huỳnh Nha Hi không thở được, đầu lưỡi tê dại, hai cánh môi bị cắn sưng. Bã vai cũng bị bóp đau, nếu anh cứ dùng lực như vậy có thể bóp gãy Nha Hi mất.
Huỳnh Nha Hi đẩy mạnh Dư Thế Phàm, cơ thể chao đảo tựa vào cánh cửa, nước mắt không ngừng rơi, vì sợ hãi mà nấc lên tiếng khóc. Có phải trước đây cũng như vậy không? Khi anh tức giận như vậy liền sẽ tổn thương cô sao? Hai tay, bã vai đều có vết màu đỏ đỏ tím tím, môi miệng thì bị cắn đến sưng đỏ lên.
"Em với anh ly hôn rồi" Huỳnh Nha Hi quát lớn, hai tay chùi nước mắt trên má "Bây giờ chúng ta là cái quan hệ gì anh có biết không?"
Cô thì không, cô không biết mối quan hệ này là cái gì? Anh dây dưa với cô, nhưng chưa từng nói qua thích cô, cũng chưa từng ngỏ ý hàn gắn lại hôn nhân, là vì tình cảm hay chỉ vì hai đứa nhỏ? Không những vậy, ở bên ngoài chính là tin tức anh cưới Trần Hân Hân, với người khác thì anh với cô hết quan hệ, còn vợ anh là Trần Hân Hân.
"Người khác muốn theo đuổi em là chuyện bình thường thôi anh nổi điên lên đánh người làm gì?" Huỳnh Nha Hi tủi thân, ấm ức rơi nước mắt, lúc này người tức giận nên là cô chứ, bị anh chiếm tiện nghi mà chẳng có lấy một cái danh phận, chỉ là vợ cũ.
Huỳnh Nha Hi xoay người, hai tay chụp lấy chốt cửa, cô muốn đi ra khỏi chỗ này. Bàn tay to lớn của Dư Thế Phàm chặn lại chốt, nắm lấy cỗ tay Nha Hi kéo đi vào bên trong phòng. Hai tay giữ lấy gương mặt nhỏ ướt nhoè nước mắt, đôi mắt Dư Thế Phàm đỏ ngầu "Anh nói cho em biết, cả đời này của em đừng hòng nghĩ đến người đàn ông khác."
Dứt lời, Nha Hi bị đẩy lên giường, cơ thể bị ngã xuống, đầu óc choáng váng nâng đầu dậy, ánh sáng trăng đêm yếu ớt rọi vào phòng. Cô nhìn thấy anh cởi quần áo "Anh... Đừng có làm bậy... Chúng ta ly hôn rồi, anh không được phép chạm vào em..."
Bàn tay cởi cúc áo dừng lại, đã hai lần cô nhắc đến cụm từ chói tai đó, Dư Thế Phàm cởi chiếc cúc cuối cùng. Chiếc áo sơ mi bị thả xuống, vòm ngực lớn săn chắc lộ ra, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận "Không muốn anh chạm? Em muốn hắn ta chạm?"
"Không phải" Huỳnh Nha Hi ôm lấy chiếc gối chắn trước ngực, không hiểu anh bị làm sao, rõ ràng cô với anh ly hôn là do anh có người khác, cô bây giờ có người theo đuổi một chút, anh lại điên lên vì cái gì? Còn nói những lời khó nghe châm biếm cô như vậy.
Dư Thế Phàm nắm lấy bàn chân Nha Hi kéo về phía mình, đè lên thân của Nha Hi, rất nhanh giật lấy chiếc gối ném đi. Huỳnh Nha Hi vội đẩy anh đi, hai tay đặt ở vòm ngực lớn kia đẩy ra nức nở "Anh tránh ra..."
Dư Thế Phàm nắm lấy cổ váy, hai tay dùng lực xé rách chiếc váy nhạt màu, bởi vì là loại trễ vai, cổ áo rộng rất dễ cho anh xé rách. Âm thanh vải vóc bị xé rách lạnh người, rất nhanh bị lột trần cũng như rất nhanh bị xâm chiếm. Cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng, có gào thét đánh đá đạp loạn như nào cũng chẳng ngăn được Dư Thế Phàm tiến vào, chỉ có thể bất lực rơi nước mắt, bất lực hứng chịu từng đợt xâm phạm như bão tố.
"Chúng ta... Ly hôn rồi mà... Aa..." Huỳnh Nha Hi mếu máo cắn môi, sớm sưng đỏ đến rơm máu, cơ thể theo xâm nhập của anh mà đong đưa, từng giọt mồ hôi trên người Dư Thế Phàm rơi xuống người Nha Hi, cô không chịu nổi khóc như đứa trẻ.
Cảm giác như bản thân rất không có giá trị, anh muốn chạm liền chạm, muốn chiếm liền chiếm, lại chẳng có một sự tôn trọng nào.
"Ly hôn ly hôn..." Dư Thế Phàm hạ bộ điên cuồng tiến sâu vào sau đó lùi ra đến gần như lui ra hết lại mạnh mẽ đâm vào, như người mất đi lí trí bàn tay siết chặt một bên no đủ "Con mẹ nó ly hôn, em nói một tiếng nữa anh giết chết em."
Toàn thân đều đau, phía dưới đau, bụng dưới căng trướng phát đau, ngực bị bóp đau. Đầu óc mơ màng theo từng cơn dục vọng hoan ái lúc thì lên tận trời mây, khi thì như bị kéo xuống địa ngục. Thân đau tâm cũng đau, rõ ràng anh phản bội, anh có người khác rồi ly hôn, chưa từng giải thích với cô, chưa từng cho cô một cái lí do rõ ràng, dù rằng cô không nhớ rõ đi chăng nữa ít ra cũng phải giải toả cho cô những hiểu lầm cũ. Ít ra cũng có thể làm cho cô không lo âu, không nghi ngờ, nhưng anh hoàn toàn không có.
Ngược lại, dù không nhớ nhưng cô đã bị người đàn ông này chinh phục, cô biết mình đã thích anh, mỗi lần ở gần anh đều cảm thấy rất vui vẻ, trái tim nhiều khi đập thình thịch muốn lọt ra ngoài. Mỗi cái hôn, cái ôm, mỗi câu chúc ngủ ngon đều rất thích, chị từng nói cô thương anh đến tê tâm phế liệt còn anh thì lạnh nhạt ruồng bỏ chỉ xem trọng cái cô họ Trần kia, bây giờ cô tin lời chị rồi, anh quả thật đối với cô thật sự rất tệ.