Vợ Yêu Xin Chào

Chương 108: Cầu hôn




Bà Dư gọi cho Thế Phàm, gấp rút báo tin "Nha Hi đang chuẩn bị quần áo ra ngoài với người khác đó, Thế Phàm con còn làm gì ở công ty giờ này nữa, mau mau trở về."

Phía đầu dây bật cười haha, bà Dư và bà Huỳnh ngạc nhiên hoảng hốt "Cười cái gì mà cười."

"Còn không mau về giữ vợ con lại" Bà Dư trừng mắt gầm gừ, Dư Thế Phàm ở phía đầu dây buồn cười haha, anh thở hắt một hơi trả lời "Là con hẹn cô ấy."

"Ơ..." Dư phu nhân bất ngờ, chớp mắt với bà Huỳnh, đôi mắt hai bà lão liền sáng long lanh "Ra là con, vậy thì tốt, làm bà già này hết hồn hà."

Dư phu nhân cúp máy, mới thở phào nhẹ nhõm, bà Huỳnh khẽ cười "Hèn gì con bé chao chuốc hẳn ra, bình thường ít khi như vậy lắm."

"Phải rồi" Dư phu nhân hí hửng, hai bà ôm hai cục thịt mềm trong lòng hoan hỉ, chờ đợi Nha Hi bước ra từ phòng tắm.

Nha Hi vừa vặn đi ra, mặc áo tắm lông, lau lau mái tóc dài ướt nhẹp, cô chưa nhận ra điểm khác biệt của hai bà mẹ ngồi ở giường lớn. Nha Hi ngồi ở bàn trang điểm lau khô mái tóc, vốn rất bình thường.

"Bà sui" Dư phu nhân khơi mào trêu ghẹo "Lát nữa Nha Hi đi ăn với bạn đó, là với bạn đó nha."

"Ừm thì, bạn họ Dư tên Thế Phàm nên phải cực kì chăm chút nha" Huỳnh phu nhân đáp lại, Nha Hi như quả bóng xì khói tay chân cứng ngắt "..."

"Con đi một chút thôi hả?" Bà Dư ôm cục thịt trong lòng, nháy mắt với cục cưng Tiểu Nha "Không, đi nguyên đêm cũng được phải hông Nha Nha?"

Con bé Tiểu Nha thấy bà cười rồi nói chuyện, bé con giơ hai bàn tay tròn tròn rít rít cười hí hí, rất chi là chịu phối hợp với bà nội.

Huỳnh Nha Hi ngượng chín mặt, quay lại trừng mắt với hai bà "Mẹ..."

"Ôi rồi rồi" Huỳnh phu nhân bế Tiểu Nhi đứng dậy "Bà cháu mình đi ra thôi, không trêu cô ấy nữa cô ấy giận bây giờ."

"Haha" Dư phu nhân cũng bồng Tiểu Nha đi khỏi, Huỳnh Nha Hi hít thở hì hụt, hai cái má muốn nổ tung.

Nha Hi rời khỏi Dư gia với ánh mắt trông đợi của bốn người lớn kia, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui, bình ổn lại tâm trạng, đi đến chỗ hẹn ở Chanh Bistro.

"Quý khách có đặt trước chưa ạ?" Nhân viên nhìn thấy cô cúi đầu chào hỏi, Nha Hi gật đầu "Tôi có hẹn với Dư Thế Phàm."

Nam phục vụ liền cúi đầu, mời cô đi đến thang máy lên tầng thượng, cửa thang máy mở ra, phía bên trên tầng thượng được trang trí màu đỏ rực bởi những đoá hồng rực đỏ. Hoa hồng trải đỏ đường đi, nam phục vụ đưa cô đến liền rời đi nhường lại không gian, Nha Hi nhìn những chiếc bong bóng bay màu hồng, màu đỏ bay phấp phới trong gió.

Chính giữa sảnh sân thượng này chỉ có duy nhất một bàn ăn, Dư Thế Phàm mặc âu phục màu xám chỉnh tề, nhìn thấy cô liền bước đến. Nha Hi bị choáng ngợp bởi sự chuẩn bị này, khiến cô bất ngờ đến mức có một chút há hốc, Dư Thế Phàn đứng ở trước mặt cô, nâng lên bàn tay khẽ gọi "Chào em."

Nha Hi nâng bàn tay nắm lấy tay anh, vẫn còn bị thu hút bởi mấy thứ xung quanh, ngẩn ngơ "Dịp gì mà anh chuẩn bị mấy này vậy?"

Dư Thế Phàm dắt cô đến bàn ăn, chỉ tay về phía trước, lúc này Nha Hi mới nhìn thấy, một dãy băng ron lớn.

"Kỉ niệm ngày cưới" Trái tim cô xao xuyến mạnh, ngây ngốc đến mức không tin tưởng được, phải móc ra điện thoại nhìn ngày. Quả thật hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, suốt ngày hôm nay cô chỉ có nên mặc gì, tóc làm kiểu gì mà không để ý đến ngày. Hai gò má ửng đỏ, e thẹn mỉm cười "Cảm ơn anh, chỗ này đẹp quá."

"Anh không có thẩm mỹ tốt về mấy cái này, nên chỉ có thể làm được đến vậy" Dư Thế Phàm ôn nhu đáp, anh muốn tự tay làm cho nên không có nhờ giúp đỡ, quằn quại từ buổi trưa ngồi bơm bong bóng, rải hoa, treo băng ron đủ thứ. Nha Hi hạnh phúc cười tươi, ở sân thượng gió nhẹ thổi lọng tóc mai, gương mặt xinh đẹp khẽ "Thật sự rất đẹp."

Tầng thượng ở đây, về đẹp gió nhẹ, nhìn xuống thành phố hoa lệ rực những ánh đèn đủ màu về đêm đã đủ khiến người ta trầm trồ, anh còn trang trí trong lãng mạng như thế này cô còn đòi hỏi điều gì nữa cơ.

Nha Hi cùng Dư Thế Phàm dùng bữa, đây quả thật là một buổi tối hạnh phúc nhất đời cô, được cùng anh ăn tối lãng mạng như thế này. Trước đây cô chỉ ước anh chịu nhìn cô một cái thôi đã đủ lắm rồi, tay nâng lên ly rượu đỏ nhấp một ngụm, hương rượu ngọt nồng ở trong miệng như tan chảy.

Ăn xong, anh nắm tay cô đi đến chỗ dải băng ron màu đỏ, ngắm thành phố đêm, thành phố về đêm rực rõ, gió cũng phối hợp thổi nhẹ nhàng. Huỳnh Nha Hi mải mê ngắm thành phố về đêm, mộ lúc mới xoay người lại tìm kiếm Dư Thế Phàm.

Khoảnh khắc cô xoay người lại, trái tim Nha Hi đập mạnh một nhịp, gương mặt bổng hoá ngây ngốc, nhìn người đàn ông thanh lịch, người đàn ông lúc nào cũng cao cao tại thượng. Anh ôm một đoá hoa babi màu xanh màu trắng rất to, tay cầm một chiếc hộp màu đỏ, ở trước mặt cô từ tư quỳ xuống.

"Huỳnh Nha Hi, làm vợ anh được không?"