Trong phòng ngủ tối đen, ở một nơi nào đó lộ ra chút ánh sáng le lói nhỏ bé nơi góc phòng. Nhiếp Học Văn co người lại trong chăn, cầm điện thoại di động lén lút bấm gọi.
"Mẹ, khi nào mẹ về?" Nhiếp Học Văn dùng giọng mũi, thì thào nói: "Con đã để dành được một trăm bốn mươi lăm vạn rồi mẹ."
"Học Văn ngoan, mẹ cũng rất muốn về với con." Giọng nói dịu dàng của Đái Kiều Nhu từ trong điện thoại di động truyền đến, cô nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần con nghe lời mẹ làm những việc mẹ sai bảo thì khi rảnh rỗi mẹ sẽ bay trở về thăm con."
Nhiếp Học Văn khụt khịt mũi, tay nhỏ xoa xoa hai mắt, nói: "Mẹ à, con không muốn làm một đứa trẻ hư."
Ngày hôm nay, cậu lừa gạt tiền của dì, cố ý cho dì cắn một miếng táo, đã vậy còn đòi năm vạn tiền của dì.
Dì đã rộng lòng tha thứ không trách cậu, cũng không hờ hững và lạnh nhạt với cậu mà thậm chí dì còn lên lầu lấy tiền đưa cho cậu… Nhưng việc này cậu không thể để cho ba biết được, sở dĩ cậu làm vậy là vì muốn gom góp tiền đến thăm mẹ mình.
Vì vậy, cậu mới đối xử tàn ác với dì như vậy, còn nói dối với ba và bà nội khiến dì đau lòng phải rời khỏi ngôi nhà này.
"Con trai ngốc, con không phải là đứa trẻ hư mà chỉ là một đứa trẻ ngoan muốn gặp mẹ mình thôi." Đái Kiều Nhu vừa cười ha hả trong điện thoại vừa an ủi Nhiếp Học Văn, nói: "Mẹ chờ con đến nước Pháp tìm mẹ nha."
"Dạ, mẹ..."
"Ôi, mẹ có việc phải làm rồi, tạm biệt Học Văn." Đái Kiều Nhu vội vã cúp điện thoại.
"Mẹ! Mẹ!" Từ trong chăn ngồi dậy, Nhiếp Học Văn gấp gáp kêu mẹ mình, sau đó nhìn vào màn hình di động, đoán chắc có lẽ Đái Kiều Nhu đã cúp điện thoại rồi.
Cô đơn ngồi trên giường, Nhiếp Học Văn sờ chiếc di động cả nửa ngày mới bước xuống giường. Sau đó cậu nhét điện thoại di động vào cặp mình.
Chiếc điện thoại di động này là do mẹ cậu trước khi đi Pháp đã sai người đến trường học đưa cho cậu. Mẹ nói cậu cũng có thể điện thoại cho mẹ nhưng với điều kiện không được để cho bà nội và ba cậu biết.
Nhiếp Học Văn cũng không thường gặp mặt mẹ mình. Tuy rằng cậu vẫn còn nhỏ nhưng cậu cũng hiểu được cái gì gọi là "ly hôn". Mẹ và ba ly hôn nên không thể ở chung được. Mà mẹ lại ở nước Pháp, nước Pháp cực xa với nơi đây...
Bò lại lên giường, Nhiếp Học Văn nằm trằn trọc mãi nhưng vẫn không ngủ được.
Tự mình bật khóc chạy lên lầu là vì để cho ba không phát hiện mình lừa gạt dì nhưng không ngờ bà nội lại đuổi theo. Bà lại còn mắng dì rằng dì đã làm cậu khóc. Sau đó, bà dỗ ngọt cậu rằng chỉ cần cậu không khóc nữa thì cuối tuần sẽ nghỉ học Piano, còn dẫn cậu đi đến khu vui chơi.
Ba cũng bước lên lầu, hỏi cậu có phải là đã mở miệng xin tiền dì hay không. Kết quả là bị bà nội mắng cho một trận.
Cậu thật sự sợ hãi, sợ bà nội và ba biết sở dĩ cậu muốn để dành tiền là để thăm mẹ thì bà và ba sẽ tức giận. Vì thế, cậu liền nói láo.
"Dì không thích con. Bởi vì con đến phòng khách đưa cho dì quả táo, thế mà dì lại hung dữ với con, lại sợ con nói với ba nên dì nói dối rằng con đòi tiền dì." Nhiếp Học Văn hoang mang gằn từng tiếng buộc tội Bạch Tuyết.
Sau đó ba và bà nội dẫn cậu xuống dưới lầu cùng nói chuyện trực tiếp với dì. Lúc xuống lầu, dì không có ở phòng khách, bọn họ phải chờ thật lâu dì mới quay lại.
Bị bà nội và ba ép hỏi, dì chỉ nở nụ cười, sau đó vừa khóc nấc... Nhiếp Học Văn không thể quên được ánh mắt dì nhìn cậu, không phải trách cứ, cũng không phải tức giận, mà giống như dì đang nhìn thấy một việc rất đáng buồn cười.
"Xin lỗi dì." Nhiếp Học Văn kéo chăn che khuôn mặt nhỏ của mình, thấp giọng thì thầm trong chăn.
**
"A!" Bạch Tuyết nằm thành hình chữ đại – nằm dang tay chân trải rộng ra giường, sau đó thân thể lăn lộn trên đó.
Đang vừa kéo cà vạt vừa vào phòng ngủ, Nhiếp Phong nhìn thấy Bạch Tuyết nằm như đứa trẻ thì nhịn không được phì cười: "Còn không mau đi tắm đi."
Từ trên giường ngồi dậy đến, Bạch Tuyết làm mặt quỷ, nói: "Thế nào? Kỹ thuật của em không tệ chứ?"
Nhiếp Phong ném cà vạt xuống ngồi bên cạnh Bạch Tuyết, tiện thể anh đưa tay kéo cô vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, nói: "Có thể không?"
"Gì mà có thể không?" Cũng vì chưa quen được anh cưng chìu và dịu dàng như lúc này nên Bạch Tuyết đỏ mặt đẩy Nhiếp Phong ra, nói: "Nước mắt của em, nước mắt nhiều vô số kể."
Nhiếp Phong nhìn kỹ hai mắt Bạch Tuyết hơi sưng đỏ, cười khẽ nói: "Em thật sự khóc à?"
Nếu như không phải đang ở trong ngôi biệt thự đó thì cô cũng sẽ nhanh chóng giải thích với anh. Cô thật sự bị oan ức muốn chết.
Ánh mắt Bạch Tuyết lơ lửng, đứng lên cười ha hả nói: "Em đi tắm."
Ngày hôm nay là một ngày như đánh trận. Bạch Tuyết ngồi chồm hỗm trong chiếc bồn tắm lớn, ngồi đó suy nghĩ về những sự việc xảy ra hôm nay.
Buổi sáng, bước vào công ty, dù không làm gì sai nhưng cô vẫn là bị Đái Kiều Nghiên tìm cách chê cười. Buổi chiều lại lén lút xin nghỉ,để cùng Nhiếp Phong đi đến cục dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn, sau đó lại trực tiếp đi đến ngôi biệt thự của Khúc Như Hoa dùng bữa tối.
Cảnh tượng về sau càng nghĩ đến càng thấy cảm thấy kinh sợ. Ngay ngày đầu tiên về làm dâu nhà họ Nhiếp mà lại bị mang tiếng là ngược đãi con riêng.
Nghe lời Khúc Như Hoa chỉ trích mình và bản cáo trạng của Nhiếp Học Văn tố cáo thì Bạch Tuyết cũng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười mà thôi.
Nhiếp Phong chỉ hỏi cô hai câu, sau đó liền kéo cô đang vừa khóc vừa cười rời khỏi biệt thự.
Vốn cho rằng anh cũng sẽ tin lời Nhiếp Học Văn, cho là mình ngược đãi con trai anh nhưng sau khi xe rời khỏi biệt thự thì Nhiếp Phong chỉ nói anh tin cô.
Tin cô! Bạch Tuyết thừa nhận lúc đó mình thật sự cảm thấy rất cảm động.
Nước tắm rất ấm, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu để tinh thần thêm thoải mái, Bạch Tuyết càng ngày càng chìm dần trong làn nước ấm kia..
Nếu như Nhiếp Phong có thể vĩnh viễn chăm sóc mình như thế thì thật tốt quá.
Vì không muốn ảnh hưởng đến việc anh đang lái xe, mà cô lại không muốn đề cập đến chuyện mới về làm dâu trong nhà với anh nên cô quyết định im lặng. Chỉ được một lúc lâu sau, cô quyết định mình phải cố gắng nói chuyện với Nhiếp Phong một chút.
Nhiếp Phong tắm xong, vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, phát hiện Bạch Tuyết cũng còn chưa ra.
Anh ngồi vào trên giường, trước tiên gọi điện thoại cho mẹ thì biết được Nhiếp Học Văn đã đi ngủ.