"Mẹ, mẹ từng nói nếu như con kết hôn thì sẽ cho phép con tiếp tục nuôi dưỡng Học Văn mà." Nhiếp Phong vẫn trầm mặc nhìn mẹ mình nói: "Hiện giờ, thái độ của mẹ là sao?"
Cửa ải khó thì cần phải có thời gian đánh ngã, Nhiếp Phong không tin mình không thể qua được cửa ải này.
"Tại sao?" Khúc Như Hoa liếc mắt nhìn con trai mình, bà hừ một tiếng nói: "Con đã từng nói với mẹ thế nào? Mẹ vẫn nuôi dưỡng Học Văn bên cạnh mình là vì muốn cho con có thời gian tìm hiểu người phụ nữ thích hợp với mình nhất để đi đến kết hôn chứ không phải tuỳ tiện vớ đại một cô gái nào đó cũng được. Con xem con chọn một người phụ nữ có xuất thân bình thường, dòng dõi cũng không được cao quý, năng lực và dáng dấp lại xấu xí thì con nghĩ mẹ vui sao được?"
Nhiếp Phong rũ mi mắt xuống, nhìn ly trà nóng trước mặt đang bốc hơi, môi mỏng hơi nhếch lên, nói: "Chỉ cần con cảm thấy được thì cũng không thể sao? Dù sao việc hôn nhân là việc cả đời con, đó là cuộc sống của con, mà người phụ nữ đó cũng là người sớm chiều ở chung với con. Cho nên, nếu như kết hôn chỉ vì muốn mẹ hài lòng mà con thì khó chịu thì chẳng phải kết quả cũng sẽ lại là ly hôn sao?"
"Con!" Khúc Như Hoa bị lời nói của Nhiếp Phong làm cho tức giận đến nỗi nói không ra lời "Con... Con lấy việc ly hôn để uy hiếp mẹ sao?"
Ly hôn vốn cũng không phải là việc vinh quang gì, huống hồ những nhà giàu có, quyền quý lại rất kiêng kỵ những chuyện như vậy xảy ra.
"Không, con chỉ nhìn việc mà suy đoán như vậy thôi và cũng muốn nói thẳng sự thật cho mẹ biết thôi." Nhấp thêm ngụm trà, Nhiếp Phong đẩy cái ghế và đứng lên nói: "Nếu như mẹ thực sự không thích chúng con ở chung thì hôm nay con và Bạch Tuyết sẽ trở về nhà trọ, đồng thời cũng sẽ dẫn Học Văn đi. Con cũng thuê một bảo mẫu đến chăm sóc cho nó."
Khúc Như Hoa nhìn thấy sự kiên quyết thể hiện trên khuôn mặt Nhiếp Phong, lại thấy dù gì giấy hôn thú cũng đã làm rồi thì dù bà có ngăn cản cũng đâu được ích gì chi bằng cứ mặc kệ chúng nó thôi.
"Mời bảo mẫu gì chứ?" Khúc Như Hoa hơi suy nghĩ, nói tiếp: "Nếu con thật sự muốn chuyển về đây ở, thì hãy để Bạch Tuyết từ chức và ở nhà tập trung làm bà chủ đi và cũng tiện thể chăm sóc Học Văn thật tốt. Dù sao người trong nhà chăm sóc cũng tốt hơn, không phải sao?"
Ánh mắt Nhiếp Phong lóe sáng và anh cũng lập tức đoán được tâm ý của Khúc Như Hoa.
Trước đó còn lên tiếng phản đối Bạch Tuyết mà hiện tại còn nói "Người trong nhà".
"Chuyện đó nói sau đi." Nhiếp Phong cũng không lập tức thuận theo ý của mẹ mình, nói: "Hôm nay cũng trễ rồi, con và Bạch Tuyết sẽ ở lại đây."
Khúc Như Hoa đứng khoanh tay, khuôn mặt già nua được bao bọc bởi lớp phấn son dày thộn không một đường vân nhỏ khiến bà giờ đây trông như bất lực trước thái độ của con trai mình.
**
Cầm năm vạn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn cũng đang ngồi dưới lầu, Bạch Tuyết hít sâu một hơi, đưa tay xoa mặt mình đi về phía hai cha con đang ngồi.
"Học Văn, này!" Bạch Tuyết đưa tiền trực tiếp cho Nhiếp Học Văn đang khúm núm ngồi bên cạnh Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong nhíu mày nhìn năm vạn tiền, lại xoay qua nhìn con trai mình.
Hiếm khi thấy Nhiếp Học Văn hoang mang, cậu nháy mắt với Bạch Tuyết ra hiệu cô nên đồng tình che giấu cho cậu.
Bạch Tuyết không rõ, lại quơ quơ tiền trong tay, nói: "Sao vậy? Muốn tăng giá lên à?"
"Xảy ra chuyện gì?" Nhiếp Phong nhìn về phía Nhiếp Học Văn nhẹ giọng hỏi "Con đòi tiền dì à?"
"Không... Không có!" Nhiếp Học Văn nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, nói: "Con không lấy tiền của dì."
Xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy tên nhóc thối tha này còn tính kế đòi tiền vì cô đã ăn quả táo của cậu ta mà giờ đây lại nói rằng không cần tiền.
"Tiền này không phải..." Bạch Tuyết muốn nói ra sự thật.
"Dì thật đáng ghét! Con không thích mẹ mới." Đột nhiên Nhiếp Học Văn la to một tiếng, xông lên trước đẩy Bạch Tuyết ra và chạy lên trên lầu.
Bạch Tuyết đứng không vững ngã trên ghế salông, dụi mắt nhìn Nhiếp Học Văn đang vừa khóc vừa chạy lên trên lầu. Đột nhiên, cô chẳng hiểu sự việc ra sao.
Vừa vặn lúc Khúc Như Hoa đi từ thư phòng ra, lại thấy cảnh này nên lửa giận trong lòng bà bùng phát.
"Con đàn bà này thật quá đáng, mới về nhà đã làm Nhiếp Học Văn khóc. Cô cút đi cho tôi." Khúc Như Hoa đi tới trước ghế sô pha, cầm ly nước trái cây mà Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn đang uống dở tạt hẳn lên mặt Bạch Tuyết nói: "Cút đi cho tôi."
Bạch Tuyết đột nhiên bị dội nước đến choáng váng, thậm chí cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Khúc Như Hoa buông cái ly xuống, xoay người đi lên lầu tìm cháu trai mình.
Sau một hồi, Bạch Tuyết lau một bên mắt mình, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Phong, hỏi anh: "Em... em làm sai cái gì?"
Nhiếp Phong cau mày, nhìn Bạch Tuyết lúng túng,đứng đó, con ngươi đen lóe lên tia nhìn lạnh nhạt, nói: "Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh trở về nói chuyện với em."
Anh ta đang nổi nóng với cô sao? Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?
Nhiếp Phong đứng dậy cũng bước lên lầu, chắc hẳn cũng muốn lên xem Nhiếp Học Văn đang xảy ra chuyện gì.
Bạch Tuyết sững sờ lặng lẽ đứng lên, tóc và mặt còn chảy xuống những giọt nước trái cây nhớp nháp và rinh rích. Lần kết hôn đầu tiên mà cô bị mẹ chồng nhục mạ, còn bị mọi người trong nhà họ Nhiếp xa lánh, thật tức chết đi được.
Khịt khịt mũi, Bạch Tuyết cầm năm vạn tiền để lên khay trà và sau đó cầm quả táo đã cắn một cái trước đó đặt lên trên.
Nơi này không phải nhà cô, mà như Khúc Như Hoa nói thì cô cũng không xứng vào trong cái gia đình này.
"Tôi... Tôi mới không chịu thua!" Bạch Tuyết quật cường lau nước mắt, thấp giọng lầm bầm lầu bầu nói: "Đây là... Đây là con đường tôi chọn."
Cô cũng không lên lầu mà trái lại bước tới căn phòng lớn lúc nãy.
Bên ngoài trời tối đen, cũng có thể hôm nay không trăng sao. Vì lẽ đó giữa bầu trời không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, ngay cả những đốm sáng lập lòe cũng không có.
Trước biệt thự là cái vườn hoa nhỏ, trồng rất nhiều loại hoa hiếm và xinh đẹp, Bạch Tuyết bước tới hoa viên tìm tảng đá ngồi xuống.
Bàn tay đánh theo từng nhịp, trong lòng Bạch Tuyết xáo trộn và lúng túng không biết làm sao cho tốt.
Khi trong lòng đã thoải mái đôi chút, cô nhớ lại lúc nãy ba mẹ đã gọi điện thoại tới, họ căn dặn rất nhiều điều mà nếu bây giờ cô gọi điện thoại cho bọn họ thì sẽ làm bọn họ lo lắng lắm.
Còn Tư Hoài Dương đã chủ động đòi tuyệt giao với mình, vả lại cậu ta cũng đang đau khổ trong lòng. Hiện giờ cô cũng không nên gọi cho cậu ta.
Bạch Tuyết phát hiện thì ra mình bốn năm trước đã rất quyết tuyệt. Cứ vậy mà bỏ đi, không liên lạc cho một ai, vì thế nên bây giờ cô không có lấy một người bạn bên cạnh.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi trên màn hình của chiếc điện thoại di động, ngón tay Bạch Tuyết vô ý trượt đi.
Khi trượt đến hòm tin nhắn, cô thấy một tin nhắn mới của "Người bí ẩn" kia nhắn rằng "Cô sẽ bị trời trừng phạt."
Có thể là thần kinh thác loạn, Bạch Tuyết đã nhắn lại cho người kia: "Tôi đang bị ông trời trừng phạt đây, cô hài lòng rồi chứ?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, Bạch Tuyết cũng giơ tay lên lau khô nước mắt, nở nụ cười chế giễu: "Ha ha, mình thật là một đứa ngốc!"
Đối phương chắc cũng đang chán ghét cô, khinh bỉ cô, mà chắc cô ta cũng là người thầm yêu đơn phương Nhiếp Phong chăng?
Ring! Ring! Di động lại truyền đến âm báo tin nhắn đến.
Vừa mở tin nhắn ra nhìn, nhận ra đối phương là người bí ẩn kia.
"Không hài lòng, bởi vì cô còn sống sót."
Bạch Tuyết cảm thấy khó mà tin nổi, đột nhiên nỗi sợ hãi trong lòng như vây kín lấy cô.
Lúc cô nhận được tin nhắn ở quán bar kia, sau đó lại bị người ta chạm vào vùng eo, liền lúc đó cô có cảm giác đau nhói và té xỉu, được người khác đưa đến bệnh viện….
Bỗng nhiên cô nhớ lại bác sĩ – bạn của Nhiếp Phong – đã từng nói rằng cô trúng độc....
"Cô là ai? Lý do tôi nằm viện là do cô phá rối sao?" Bạch Tuyết nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn.
"Cô và anh ta sẽ không hạnh phúc, bởi vì cô không phải là người phụ nữ mà anh ta yêu, trong lòng của anh ta đã bị hình bóng người phụ nữ khác lấn áp. Tuy anh ta không thể nắm giữ trái tim của người phụ nữ kia nhưng lại dốc hết toàn lực bảo vệ đứa con của người phụ nữ đó. Còn cô vĩnh viễn chỉ là người làm nền mà thôi. Đi chết đi."
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có mấy chục ký tự nhưng lại lộ ra sự thù hận sâu đậm của đối phương.
Bạch Tuyết chưa từng gặp qua người này nhưng từ tin nhắn cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, tàn nhẫn của cô ta.
Cũng có thể không phải do cô uống nhiều hoặc,là thiếu máu đến ngất xỉu mà là có người đang hại mình, thậm chí muốn cho cô chết.
Lại cầm điện thoại di động lên, Bạch Tuyết gọi đến cái số điện thoại kia thì phát hiện đối phương đã tắt máy.
"Cô là ai? Là mẹ của Nhiếp Học Văn hay là Nhu Nhu gì đó sao?" Ngón tay Bạch Tuyết run rẩy, lại đè phím OK để gửi đi.
Qua một hồi lâu, quả nhiên âm báo tin nhắn lại vang lên.
Hết chương 94