Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 93: Tuyệt giao tình bạn - Cô và anh là vợ chồng




Trở lại giường bệnh, Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết ngập tràn nước mắt lại có vài vết cào khiến khuôn mặt lại càng sưng đỏ lên. 

"Thật là một người phụ nữ độc ác." Nhiếp Phong tức giận đập một quyền lên giường.

Nếu như không phải từ nhỏ đã được giáo dục là phải tôn trọng phụ nữ, không thể động tay động chân với phụ nữ thì khi nãy anh nhất định muốn ra tay dạy dỗ cho Hoa Nhị Nhị một trận.

"Em... Em không có..." Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong nghẹn ngào nói.

Cô không phải đang đau xót cho mình mà đang cảm thấy đau xót cho Tư Hoài Dương. 

Hoài Dương thiện lương lại phóng khoáng như vậy, tuy gia đình giàu có nhưng cậu ta chưa từng ỷ vào quyền thế mà ăn chơi sa đoạ. Ngược lại, cậu ta lại thật lòng yêu mến Hoa Nhị Nhị. 

Nhiếp Phong thở dài gật đầu nói: "Anh biết không phải em nói việc đó với Tư Hoài Dương." Đưa tay nắm bả vai cô dựa vào lồng ngực mình, nhìn Bạch Tuyết gào khóc với nỗi oan ức, trong lòng anh mơ hồ cũng cảm thấy đau đớn.

Mà khi dựa vào lồng ngực ấm áp kiên cố kia, Bạch Tuyết liền yếu đuối khóc lớn hơn.

Lần này cô thực sự quá oan uổng, từ trước đến giờ, cuộc sống của cô chưa từng bị rối loạn đến như vậy.

Nhiếp Phong vỗ nhẹ vai Bạch Tuyết, ngốc ngếch an ủi cô trong lòng mình.

Khóc hồi lâu, Bạch Tuyết mệt mỏi buồn ngủ.

Khi Nhiếp Phong cảm nhận người trong lòng mình như nhẹ đi, anh dịu dàng đẩy cô ra một chút, nói: "Em nên nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ đi gọi hộ lý đến xử lý vết thương giúp em."

Vốn mí mắt đã híp lại mà giờ khi nghe Nhiếp Phong  nói vậy, Bạch Tuyết đột nhiên trợn mắt lên, nắm lấy cánh tay Nhiếp Phong, liều mạng lắc đầu.

Sự yếu đuối của cô khiến Nhiếp Phong càng thêm đau lòng.

Một cô gái luôn luôn lẫm liệt, sướng vui đau buồn đều biểu hiện trên mặt, không sợ trời không sợ đất như Bạch Tuyết mà giờ đây lại nhút nhát như chú thỏ nhỏ đang sợ hãi. Tất cả đều do người phụ nữ họ Hoa kia gây ra.

Nhiếp Phong khẽ cắn răng, nén cơn tức giận dằn xuống đáy lòng.

"Đừng sợ, lúc anh không có ở đây thì anh sẽ mời một hộ lý đến chăm sóc em." Nhiếp Phong xoa bóp bàn tay Bạch Tuyết, nói: "Anh đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay nữa."

"Hoài Dương... Hoài Dương đã biết sự thật rồi, làm sao bây giờ?" Hai mắt Bạch Tuyết lại bắt đầu đỏ hồng nhưng trong lòng cô thật sự đang lo lắng cho Tư Hoài Dương.

Mà giờ đây trong lòng Nhiếp Phong cực kỳ cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ bản thân Bạch Tuyết bị bạn gái của Tư Hoài Dương cào trầy xước cả mặt mà không lo, ngược lại còn muốn quan tâm cái tên đàn ông ngu xuẩn kia. 

Mạnh mẽ đè Bạch Tuyết ngã trên giường, sau đó đắp kín mền, Nhiếp Phong lạnh giọng nói: "Tên kia còn chưa chết được đâu. Ít nhất lần này cậu ta cũng không tắt điện thoại di động. Lúc nãy anh gọi cho cậu ấy còn bị cậu ấy lớn tiếng la mắng. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

**

Cho đến hai ngày sau, Tư Hoài Dương mới xuất hiện trong phòng bệnh, cả người gầy gò tiều tụy rất nhiều.

Bởi vì trước đó Nhiếp Phong cũng đã nói với bệnh viện và anh cũng cung cấp danh sách những nhân viên có thể vào phòng bệnh của Bạch Tuyết. Vì vậy, giờ đây Tư Hoài Dương mới có thể bước vào phòng bệnh của Bạch Tuyết.

Trải qua sự náo loạn của Hoa Nhị Nhị, Bạch Tuyết ngủ dậy có cảm giác thân thể mình đã khá hơn rất nhiều rồi. 

Xem ra một khi con người bị bệnh không thể chỉ có nằm trên giường "dưỡng bệnh" là đủ mà còn phải hoạt động nhiều để giúp cơ thể khỏe mạnh. Chỉ có điều hôm qua cô hoạt động quá mức nên khiến cơ thể có chút mệt mỏi.

"Hoài Dương!" Bạch Tuyết nhìn thấy Tư Hoài Dương với dáng vẻ suy sụp ấy thì không khỏi lo lắng, "Cậu... Cậu có khỏe không?"

Tư Hoài Dương cay đắng nở nụ cười, bước đến ngồi bên giường.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Bạch Tuyết có những vết cào đã kết vảy, cậu áy náy kéo tay Bạch Tuyết nói: "Xin lỗi, bởi vì chuyện của tớ nên khiến cậu bị liên luỵ."

Bạch Tuyết liền vội vàng lắc đầu, ngực nặng như chì, khó chịu như có ai đang đánh vào. 

Nếu như lúc đó cô không nghe lời Nhiếp Phong mà nói với Tư Hoài Dương về chuyện Hoa Nhị Nhị một chân đạp hai thuyền sớm một chút thì có lẽ bây giờ cậu ta sẽ không khổ đau đến mức như thế này? 

"Cậu... Làm sao cậu biết?" Bạch Tuyết cho rằng với tính cách cẩu thả của Tư Hoài Dương thì cậu ấy sẽ không thể nhanh chóng phát hiện chuyện của Hoa Nhị Nhị sớm như vậy.

Tư Hoài Dương giơ tay lên vuốt tóc, có vẻ hơi buồn bực.

Bạch Tuyết cũng hiểu rõ tâm tình của Tư Hoài Dương nhưng cô cũng vẫn cảm thấy đau khổ cho cậu ta. Lúc trước, khi biết Lâm Đào chủ động đến với Bạch Phú Mỹ để chà đạp mình, lúc đó cô chỉ có tức giận thì lúc này cô lại cảm thấy khó chịu hơn gấp ngàn lần. Dù sao cô cũng không quá nặng tình với Lâm Đào nên cũng không đến nỗi một mực hết lòng quyết chí đi theo anh ta. 

"Xin lỗi cậu, ngày đó cậu mắc bệnh, tớ cứ vậy mà để cậu..." Tư Hoài Dương cứ liên tục vò đầu bứt tóc mình như thể muốn chộp thứ gì đó từ trên đầu mình xuống. Lúc này trong lòng cậu cũng muốn phát điên.

Bạch Tuyết đưa tay ngăn lại hành động của Tư Hoài Dương, nói: "Hoài Dương, cậu đừng như vậy. Thực ra người phải nói xin lỗi là tớ."

Tư Hoài Dương sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết.

Ôi, cô vốn luôn nêu cao nghĩa khí tình bạn mà làm sao đối với chuyện này lại chỉ nghe lời Nhiếp Phong mà phản bội sau lưng bạn tốt mình chứ? 

"Thực ra... Thực ra hơn mười ngày trước... tớ... Lúc tham gia một tiệc rượu ở khách sạn lầu một, tớ có gặp Hoa Nhị Nhị đang cùng... cùng một người đàn ông từ trong thang máy..." Ánh mắt Bạch Tuyết nhấp nháy, cô thật sự không biết phải miêu tả thế nào về tình cảnh lúc ấy.

Tư Hoài Dương trợn mắt lên gạt tay Bạch Tuyết ra, lại đột nhiên đứng lên nói:

"Cậu đã sớm biết rồi sao? Còn đụng phải Hoa Nhị Nhị và người đàn ông khác ra vào khách sạn nữa? Vậy mà tại sao không nói sớm với tớ." Hai mắt Tư Hoài Dương đỏ ngầu nhìn Bạch Tuyết gào thét "Cậu có phải là bạn tốt của tớ nữa không đấy?"

Bạch Tuyết bị Tư Hoài Dương nổi trận lôi đình doạ sợ nên nói lắp bắp: "Tớ chỉ là... chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Có phải cậu cảm thấy tớ rất yếu đuối, không giống đàn ông, không thể chấp nhận được sự thật bị bạn gái cắm sừng? Bạch Tuyết, tớ thật sự thất vọng về cậu, không ngờ ngay đến cả cậu cũng phản bội tớ." Tư Hoài Dương như dã thú bị thương cứ rít gào như thế, lại còn một cước đá ngã lăn cái ghế, dùng tay quét hết mọi đồ vật trên tủ đầu giường rơi xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết nhìn thấy Tư Hoài Dương điên cuồng như thế. Cô chỉ ngồi đó ngơ ngác nhìn cậu phát tiết, tự mình gào thét, tàn phá hết đồ vật trong phòng.

Hộ lý nghe được âm thanh ồn ào nên chạy vào nhưng đến cửa cũng không dám tiến lên khuyên can.

"Được rồi!" Hai mắt Bạch Tuyết lưng tròng kêu thành tiếng "Nếu như cậu là đàn ông thì hãy bình tĩnh một chút. Hoa Nhị Nhị có thể trắng trợn hẹn hò với người đàn ông khác mà cậu vẫn cứ cho rằng cô ấy yêu mình. Hãy xem lại là cậu chưa đủ tốt hay là cô ấy căn bản là người hai mặt."

Tư Hoài Dương thở hổn hển trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, nói: "Cậu đang cười nhạo tớ?"

Bạch Tuyết nắm chặt vạt áo của mình, cảm giác lồng ngực như muốn nổ tung, đau đớn không xiết "Tớ đang cười nhạo cậu đấy. Cậu cũng nên nhận thức rõ ràng rằng Hoa Nhị Nhị thật sự không xứng với cậu. Tớ không phản bội cậu bất cứ chuyện gì. Nếu lúc đầu tớ nói sự thật với cậu thì lúc đó thái độ của cậu thế nào? Nếu tớ nói Hoa Nhị Nhị đang một chân đạp hai thuyền thì liệu khi đó cậu có tin tớ không hay cậu sẽ cho rằng tớ đang cố tình khích bác mối quan hệ giữa hai người. Chi bằng chính cậu tự tìm hiểu, tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết được sự thật thế nào."

Giờ phút này, Bạch Tuyết mới biết rõ rằng tại sao Nhiếp Phong lại ngăn cản cô đừng nói sự thật với Tư Hoài Dương. Bởi vì khi tận mắt chứng kiến và tìm hiểu sự thật thì cậu ấy mới tự mình đau khổ, tự mình phát tiết và cuối cùng cũng tự mình thông suốt để vượt qua nỗi đau này. 

Còn nếu như cứ nghe người khác nói lại thì cậu ấy sẽ không ngừng nghi ngờ, kết quả là không biết sẽ đi theo hướng nào, không biết cách giải quyết ra sao.

"Bạch Tuyết, tớ biết lòng cậu rồi." Tư Hoài Dương lui lại mấy bước, dùng tay chỉ vào Bạch Tuyết cười lạnh nói: "Cậu ỷ mình gả cho người có tiền nên lòng cậu cũng lạnh lùng. Hôm nay tớ và cậu tuyệt giao.”

Nói xong, Tư Hoài Dương đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa bị đóng lại trong nháy mắt, nước mắt Bạch Tuyết cũng trượt xuống. Cô uỷ khuất vùi mặt vào gối khóc sướt mướt.

Hộ lý yên lặng đứng bên cạnh nhìn sự việc qua đi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên áy náy và ngột ngạt nhìn Bạch Tuyết khóc đến đau thương.

**

Cầm hai tờ giấy hôn thú màu đỏ, Bạch Tuyết có cảm giác không chân thực lắm.

Cô cứ như vậy mà... kết hôn sao? Cứ như vậy mà trở thành vợ của Nhiếp Phong?

"Ôi!" Bạch Tuyết đau đầu đến nỗi kêu thành tiếng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn sang Nhiếp Phong đang lái xe: "Sao anh lại bấm em?"

Xoa xoa cánh tay bị bấm hồng, Bạch Tuyết có chút tức giận nói.

Lúc đợi đèn đỏ, Nhiếp Phong cười đùa, trêu chọc “vợ mới” một lát. 

"Thấy em như người nằm mộng nên muốn cho em trở về thực tế một chút." Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Bạch Tuyết một lúc.

Thực sự là ấu trĩ! Bạch Tuyết lườm anh một cái, để giấy hôn thú vào bao, sau đó nhìn ra phía ngoài xe.

Càng ở gần Nhiếp Phong, cô càng phát hiện người đàn ông này như một con tắc kè hoa. Đàn ông như vậy thật hiểm, không thể nhìn thấu lòng anh, hơn nữa rất đáng sợ!

Sau ba ngày xuất viện, Nhiếp Phong liền dẫn Bạch Tuyết đi đến cục dân chính để lãnh giấy hôn thú, từ đây hai người chính thức làm vợ chồng và dự định một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.

"Mẹ anh nói muốn chúng ta kết hôn trong im lặng." Xe lại khởi động, cuối cùng Bạch Tuyết cũng có dũng khí nói ra yêu cầu của Khúc Như Hoa lần trước đã đề cập trong phòng họp: "Còn nữa, trong vòng hai năm không cho phép có con."

Nhiếp Phong nắm chặt vô lăng nhưng chỉ chốc lát sau anh lại nở nụ cười nhạt: ‘Ý em thế nào?"

Bạch Tuyết xoay người nhìn đôi gò má anh tuấn, cương nghị của Nhiếp Phong, mỉa mai nói: "Em có quyền phát biểu ý kiến sao?"

"Đương nhiên là có, nếu như em muốn kết hôn trong thầm lặng và tiếp tục làm ở tập đoàn PLO thì anh sẽ phối hợp với em. Còn nếu em muốn công khai mối quan hệ vợ chồng của chúng ta thì anh cũng không phản đối." Nhiếp Phong dễ dãi nói: "Còn việc có con thì tất cả do duyên phận thôi... Anh cũng không khuyến khích em dùng thuốc tránh thai."

Bạch Tuyết khịt khịt mũi biết Nhiếp Phong đang giở trò gian trá, đem vấn đề này đẩy về cho mình.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần rút lui về phía sau, Bạch Tuyết nghĩ một hồi lại nói: "Chúng ta vẫn tạm thời đừng công khai việc kết hôn vì em vẫn muốn làm việc bình yên ở tập đòan PLO. Đái Kiều Nghiên cũng sẽ giả vờ làm lơ chuyện kết hôn của chúng ta thôi. Trong buổi lễ kết hôn, em chỉ muốn mời bạn thân và gia đình hai bên đến chúc phúc..."

Nói đến bạn bè, ánh mắt Bạch Tuyết bất chợt buồn bã.

Bạn tốt nhất và cũng là duy nhất đã tuyệt giao với cô. 

Bạch Tuyết nói được nửa câu liền trở nên trầm mặc, Nhiếp Phong biết cô đang nhớ tới Tư Hoài Dương.

Anh cũng biết việc xảy ra lần trước giữa cô với Tư Hoài Dương ở phòng bệnh. Sau đó anh cũng có hỏi qua Bạch Tuyết, biết được cô đã tự mình thừa nhận rằng chính cô đã biết trước việc Hoa Nhị Nhị đã từng ra vào khách sạn với người đàn ông khác.

Không biết đầu óc người phụ nữ này có phải có vấn đề gì không đây?

Nhưng như vậy cũng được! Lòng Nhiếp Phong lại cảm thấy giữa Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương cũng nên cách càng xa càng tốt. Bọn họ cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đã ở bên nhau quá lâu rồi.

"Khi nào chúng ta mới chuyển tới nhà mẹ ở?" Bạch Tuyết buồn buồn hỏi.

Thực ra cô cũng không muốn ngày ngày phải đối mặt với Khúc Như Hoa nhất là lại ở chung một nhà. 

"Tối nay sẽ chuyển, đến sớm một chút để em dần dần quen với nhà anh." Nhiếp Phong vỗ vỗ vai Bạch Tuyết.

Ô, việc này không phải là đem dê tiến vao hang cọp sao?

Giờ đây Bạch Tuyết phiền muộn muốn chết rồi, ngay cả cơ hội hoãn binh mà Nhiếp Phong cũng không cho. Đúng là một tên đàn ông xấu xa.

"Chuyện của Tư Hoài Dương, em cũng không cần quá để ý. Nếu tình bạn của hai người bền vững thì sớm muộn cũng sẽ tốt đẹp thôi." Nhiếp Phong lạnh nhạt nói.

"Ừm." Thật đáng lo nha.

"Gần đây em có thấy ai khả nghi không?" Nhiếp Phong đột nhiên hỏi.

Kẻ khả nghi? Bạch Tuyết hơi nhướng mày, nhanh chóng nghĩ đến kẻ dùng tin nhắn quấy rầy cô kia.

"Nhiếp Phong, ngoại trừ chị em nhà họ Đái và mẹ ruột của Học Văn, còn có Thi Mạn thì anh có cùng người phụ nữ nào khác dây dưa không rõ không?" Bạch Tuyết thẳng người nhìn Nhiếp Phong hỏi.