Nhà hàng hải sản Đường gia yến là nơi nổi tiếng về các món ăn hải sản cũng là nơi dễ dàng tiêu phí tiền bạc với nhiều món ăn đắt giá nhất.
Mặc dù giá cả khá cao nhưng cuối tuần vẫn đông đúc, nhiều người phải đặt trước chỗ mới có bàn tốt để dùng bữa.
Lầu một chuyên phục vụ các món ăn hải sản tươi sống, từ lầu hai đến lầu bốn mới là sảnh chuyên phục vụ các món dân dã.
Lên tới lầu ba, cô phục vụ cao gầy dẫn đường cho cô và Nhiếp Phong dừng bước trước cửa phòng 318.
Trong lòng Bạch Tuyết hồi hộp, còn Nhiếp Phong muốn đẩy cửa bước vào nhưng bị cô kéo vạt áo anh lại.
Nhiếp Phong quay đầu lại, nhìn Bạch Tuyết cười một tiếng, "Mẹ anh sẽ không ăn thịt em."
Có nhà giàu có nào lại muốn con trai mình kết hôn với người người phụ nữ bình thường như cô chứ? Mà mẹ anh lại là chủ tịch tập đoàn PLO. Đừng nói khinh thường cô, chỉ sợ bà ấy đang muốn giết cô để diệt khẩu.
Cửa phòng bị đẩy ra, cô có cảm giác dường như mình vừa mở ra cánh cửa để bước sang thế giới khác.
Phòng quá lớn, có thể chiêu đãi đủ hai mươi người.
Ánh đèn sáng chói khiến mắt cô hoa lên. Đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà thật to, thật tráng lệ chiếu xuống chiếc bàn to trải khăn bàn màu hồng khiến cô như lạc vào thế giới khác.
Ở đây giống như một bữa tiệc tráng lệ trong hoàng cung đến nỗi khiến người khác chắt lưỡi.
Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Nhiếp Phong sau đó cô từng bước nện giày trên mặt đất, cứng ngắc sánh đôi cùng Nhiếp Phong bước vào phòng.
"Ba!" Giọng nói trẻ con vui vẻ vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy tới.
Nhiếp Phong giang hai cánh tay ôm còn trai mình đang nhào tới, sau đó anh đứng lên, buông lỏng tay bế Nhiếp Học Văn lên.
Cùng lúc đó lại có hai người phụ nữ cùng đứng lên.
Người phụ nữ lớn tuổi có khí chất ung dung, sang trọng,, đó là Khúc Như Hoa, chính là mẹ của Nhiếp Phong.
Còn có một cô gái, tuổi tác cũng không quá bao mươi, y phục sang trọng, Bạch Tuyết cũng không biết là ai.
"Sao bây giờ mới đến? Chúng ta chờ các con cũng đã lâu rồi." Khúc Như Hoa nở nụ cười trách móc, ngoắc tay với cậu bé, "Học Văn, mau xuống đây!"
Bạch Tuyết nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Sao cô nghe thấy hình như chủ tịch Khúc Như Hoa có nói là"Đợi các con thật lâu" mà không phải là "Đợi con thật lâu" sao?
Chẳng lẽ......
Thấy cô đang suy nghĩ về những lời của Khúc Như Hoa, Nhiếp Phong để Nhiếp Học Văn xuống, anh đưa tay ôm eo Bạch Tuyết nói, "Ngồi đi."
Bạch Tuyết càng ngày càng cảm thấy lạ lẫm. Giờ đây Nhiếp Phong thật dịu dàng, lòi nói như rót mật vào tai cô.
Sững sờ đi tới bên cạnh bàn, Bạch Tuyết đứng trước mặt Khúc Như Hoa, gường cười chào hỏi, "Chào chủ tịch."
Dường như nếp trên mặt Khúc Như Hoa càng thể hiện rõ ràng hơn khi bà cười, "Con nha, giờ cũng hết giờ làm rồi, con cũng không cần khách khí như vậy." Nói xong, bà vươn tay vỗ vào tay Bạch Tuyết, "Gọi dì là được rồi."
Bật ngửa, cả người Bạch Tuyết nổi da gà, có cảm giác như vừa chạm điện và rút tay mình về.
Nhiếp Phong kéo chiếc ghế và dìu Bạch Tuyết ngồi xuống, còn mình thì ngồi chiếc ghế ở bên cạnh cô.
Khúc Như Hoa ngồi chính giữa bàn, bên trái là Nhiếp Phong và Bạch Tuyết, còn phía bên phải là Nhiếp Học Văn và một người phụ nữ vô cùng cao quý và sang trọng.
"Hiện tại cũng đã có mặt đông đủ, vậy bác sẽ gọi món ăn để nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên." Khúc Như Hoa nhìn trái phải một lúc, sau đó bà lấy lại nét bình tĩnh vốn có của mình.
"Mẹ, mẹ còn chưa giới thiệu con với tiểu thư Bạch đấy." Ngồi đối diện với Bạch Tuyết, Đái Kiều Nhu mím môi mỉm cười, "Mà con cũng còn chưa biết anh Nhiếp Phong đã đính hôn đấy."
Đây là ai? Bạch Tuyết bình tĩnh gật đầu chào Đái Kiều Nhu, cố gắng làm vẻ e thẹn, dịu dàng.
"A, mẹ quên." Khúc Như Hoa không để ý nói, "Đây là Bạch Tuyết, mặc dù bối cảnh gia đình không mấy hùng hậu, nhưng Nhiếp Phong thật lòng thích cô ấy nên mẹ cũng không muốn ngăn cản bọn họ. Vả lại, mẹ, cũng đã già, chỉ hy vọng con trai của mình có thể hạnh phúc. Chỉ cần nó thích, mẹ sẽ chìu ý nó."