Edit: Sóc Là Ta
Phùng Lan vốn cho rằng Bạch Tuyết vô tâm nhưng chỉ một câu nói dường như hờ hững của cô ấy đã thành công làm bại lộ mối hận sâu sắc của mình đối người nhà họ Nhiếp.
Hiện giờ Phùng Lan đang có suy nghĩ "làm tổn thương cô ta cũng chẳng khác nào làm thương tổn đến Nhiếp Phong". Cô ta đang muốn dùng lời nói mạnh mẽ muốn làm đau lòng Bạch Tuyết.
Người phụ nữ này là một kẻ điên, chỉ có những kẻ điên cuồng như thế này mới làm ra loại chuyện này. Vậy mà con mình lại bị một con mụ điên này làm hại...
"Tôi thật sự không biết cô đang có thai." Phùng Lan mở mắt lạnh nhạt nói: "Hôm đó tôi chỉ muốn cho cô một bài học, chỉ muốn khiến thân thể cô thương tổn một chút để Nhiếp Phong sốt ruột khổ sở, lại không ngờ... không ngờ sẽ hại cô đến mức sinh non."
Tay Bạch Tuyết cầm tách trà hơi run, cũng không nói lời nào.
"Quả thực lúc đó Nhiếp Phong thật sự bị hoảng sợ, nhìn dáng vẻ anh ta lo lắng khổ sở, tôi thực sự cảm thấy rất thoải mái." Khoé miệng Phùng Lan nhếch lên, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng "Anh ta thật sự đã biết được cảm giác bất lực kia..."
"Được rồi!" Bạch Tuyết lớn tiếng phá tan những lời nói ngông cuồng cũng như cảm giác vui vẻ trong lòng Phùng Lan "Hành vi của cô quả thực có thể ngang bằng với những kẻ điên cuồng biến thái. Cô hại tôi đến nông nỗi như vậy, nếu như tôi báo cảnh sátDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thì cô sẽ ngồi tù."
Phùng Lan khinh bỉ nhìn cơn giận dữ của Bạch Tuyết đối với mình, cô không để ý cười nói: "Ngồi tù? Nếu bà già Nhiếp kia và Nhiếp Phong, còn có người họ Đái đã xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ không làm ra những chuyện thù hận như thế này."
Bạch Tuyết cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, hiện tại cô không thể vì phẫn nộ mà mất đi lý trí. Phùng Lan cũng vì thù hận nên mới mất phán đoán như vậy.
"Vậy rốt cuộc người nhà họ Nhiếp đã làm gì đụng chạm đến cô mà cô lại thù hận đến mức này? Nhiếp Phong vứt bỏ cô sao? Hay là..." Bạch Tuyết muốn từ Phùng Lan để biết thêm lý do nào khiến cô ta hận nhà họ Nhiếp đến như vậy.
"Không phải tôi có hận thù với nhà họ Nhiếp mà người có hận thù với anh ta chính là một người khác." Phùng Lan đứng lên "Nếu cô đã biết rõ sự thật rồi thì tôi cũng không còn gì để nói với cô nữa.Tạm biệt!"
"Cô chờ một chút!" Bạch Tuyết cũng đứng lên bước đến ngăn cản bước đi của Phùng Lan "Có một số việc còn chưa giải thích rõ ràng. Tuy rằng cô không có ý định muốn hại con của tôi nhưng cô cũng thật sự muốn hại tôi. Tôi mất đi một đứa con còn chưa thành hình thì cũng đau khổ, tổn thương tâm lý. Lẽ dĩ nhiên tôi cũng muốn biết lý do vì sao mình phải chịu như vậy."
Cánh tay Phùng Lan bị Bạch Tuyết nắm thật chặt, tầm mắt của cô ta nhìn chằm chắm trên cánh tay bị nắm lấy, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt oán hận của Bạch Tuyết.
"Đều là do người nhà họ Nhiếp tạo nghiệt, cũng không có nguyên nhân đặc biệt” Phùng Lan lạnh lùng thốt ra.
Bạch Tuyết thực sự tức giận đến cùng cực, nếu như Phùng Lan nói đều là do người nhà họ Nhiếp tạo nghiệt thì tại sao người chịu đựng lại là cô.
"Phùng Lan, tuy rằng tôi gả cho Nhiếp Phong nhưng không có nghĩa là sẽ trở thành quân cờ để cô trả thù nhà họ Nhiếp. Điều này không công bằng." Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Phùng Lan, ngón tay như tăng thêm lực "Cô không nói rõ thì tôi sẽ không để cô đi."
Phùng Lan quặt quẹo hai lần nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi bàn tay của Bạch Tuyết, cho dù có lúc như sắp thoát được nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Tuyết giữ lại.
"Biết thì thế nào? Sau đó cô sẽ khóc lóc với Nhiếp Phong, để anh ta báo thù cho cô sao?" Phùng Lan trào phúng cười hỏi.
"Có thể tôi không chỉ muốn Nhiếp Phong ra tay báo thù cho tôi, mà chính tôi cũng sẽ không buông tha cho cô. Cô đã không chừa thủ đoạn nào để hại tôi thì có gì tôi lại không thể." Bạch Tuyết cắn răng nói: "Tôi có thể quên nói với cô, sống hai mươi sáu năm nay, Bạch Tuyết tôi xưa nay cũng không phải loại người thiện lương, không phải vai nữ chính ngây thơ trong tiểu thuyết. Tôi chính là loại người ác tâm, là nhân vật phản diện trong phim vẫn hay trình chiếu đó thôi."
Phùng Lan sững sờ khi nghe Bạch Tuyết tự hủy hình tượng, tự đánh giá là người hung ác. Trông vẻ mặt và dáng dấp cô ta cũng không giống nhưng tại sao khi chưa biết được sự thật, cô ta liền có ý ra tay động thủ.
"Nếu như cô không sợ tôi sẽ làm chuyện ác gì với cô thì cô đi theo tôi." Phùng Lan nhíu mày ngạo nghễ nói: "Tôi sẽ để cô biết sự thật."
"Hừ!" Bạch Tuyết bỏ tay Phùng Lan ra, lấy điện thoại di động ra gọi vào một mã số: "Alo? Hoài Dương, là tớ. Tớ đang cùng đi với bạn gái của cậu - Phùng Lan - uống cà phê, hai tiếng nữa, tớ sẽ đến công ty tìm cậu."
Cúp điện thoại xong, Bạch Tuyết quơ quơ di động nói với Phùng Lan: "Hai tiếng, nếu như tôi không đi tìm Hoài Dương, lại không mở máy thì cậu ta sẽ biết nên làm sao."
Phùng Lan ngẩn người, sau đó thoải mái cười to khiến những người khách gần đó chú ý.
"Hai người... quả xứng danh là thanh mai trúc mã." Phùng Lan vừa cười vừa nói: "Tôi không hiểu hai người hợp nhau như thế mà tại sao cô lại phải gả cho Nhiếp Phong? Thật ngu xuẩn."
"Chớ nói nhảm, đi thôi!" Bạch Tuyết cất di động thúc giục.
**
Nhiếp Phong để điện thoại di động xuống, đứng lên dùng sức đập bàn khiến mọi thứ văng tung toé.
Tại sao Bạch Tuyết không nghe lời anh? Lại cùng Phùng Lan gặp mặt.
Lúc nãy khi đang đi công tác ở bên ngoài thì Tư Hoài Dương vội vàng gọi điện thoại tới nói rằng Bạch Tuyết đột nhiên gọi điện cho mình, báo tin cô đang uống cà phê cùng Phùng Lan. Sau đó còn nói muốn đi đến công ty tìm mình nhưng cậu ta không ở thành phố Z, vừa định nói với Bạch Tuyết chuyện này thì cô liền cúp điện thoại, gọi điện lại thì tắt máy.
Tư Hoài Dương mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nên liền gọi điện thoại cho Nhiếp Phong.
Thực ra bọn họ đều cảm thấy hoài nghi đối với cô gái Phùng Lan này, Tư Hoài Dương biết Nhiếp Phong đã điều tra ra nên cậu cũng không tra nữa. Nhưng dù gì đi nữa bọn họ vẫn cho rằng Bạch Tuyết không nên gặp gỡ Phùng Lan nữa thì tốt hơn.
Nhưng Bạch Tuyết là hạng người nào? Là loại người nghĩa khí, ngây thơ, cô muốn gặp Phùng Lan chắc cũng chỉ vì chuyện của Tư Hoài Dương cậu thôi.
Nhiếp Phong lại lần nữa buồn bực đối với quan hệ "thanh mai trúc mã" giữa Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương.
Biết Bạch Tuyết và cùng Tư Hoài Dương có mối ràng buộc không thể tách rời, mà mối ràng buộc chỉ có hai lựa chọn: tiếp nhận hoặc tách ra, nhưng tách ra thì cũng có nghĩa không thể tiếp nhận được nữa.
Khuya ngày hôm trước, anh có chút giận dữ về vấn đề của Nhiếp Học Văn nên dùng giọng nói lạnh lùng nói chuyện với Bạch Tuyết. Sau đó anh cũng không hối hận, anh chỉ muốn dùng giọng điệu đó để hy vọng cô đừng bị cuốn vào những chuyện phức tạp của nhà họ Nhiếp, không muốn cô phải chịu những tổn thương không đáng có.
Có thể là do biểu đạt của anh quá lộ liễu, nhưng sau đó bởi vì anh nhìn thấy Bạch Tuyết có chút tổn thương nên anh cũng không muốn giải thích.
Trước đó, tình cảm anh đối với Bạch Tuyết như có như không khiến anh cảm thấy u mê, mờ ảo. Cũng không biết do nguyên nhân gì, anh cảm thấy mình nên giữ một khoảng cách với cô thì mới có thể dùng lý trí để xử lý tình huống.
Nghĩ một hồi, Nhiếp Phong bấm số điện thoại thám tử riêng của mình.
"Alo? Tiên sinh Chu, tôi nghĩ muốn phiền ngài một chuyện... Đúng, là liên quan đến chuyện Phùng Lan..." Đáy lòng Nhiếp Phong thở dài, đáng lý Bạch Tuyết không nên cứ khiến anh mãi rối loạn tâm tư như thế này mới phải.
**
Ngồi xe với Phùng Lan đi tới một viện dưỡng lão ở ngoại thành, sau khi Bạch Tuyết xuống xe nhìn quanh bốn phía, không hiểu tại sao cô ấy lại đưa cô đến đây.
Lúc đầu, Bạch Tuyết còn nghĩ có phải Phùng Lan là người từng có tiền sử về đứa trẻ, hoặc là ba mẹ bị nhà họ Nhiếp hãm hại phá sản... những tình tiết máu chó trong kịch truyền hình vẫn luôn diễn ra như vậy.
Nhìn thấy nơi này không phải nghĩa địa, lòng Bạch Tuyết xao động rất nhiều bởi vì ít nhất người nhà của Phùng Lan còn sống sót.
Vì sao cô lại có loại ý nghĩ này, chính cô cũng không rõ, có thể cô thật sự không hy vọng nhà họ Nhiếp thật sự làm ra những chuyện ác nhân thất đức như vậy.
Phùng Lan dẫn Bạch Tuyết đi ngang qua trước tòa nhà văn phòng, đi tới phía sau khu an dưỡng.
Bãi cỏ, hoa tươi, cây cối... người người đẩy xe qua lại... rõ ràng mặt trời đã lên cao lắm rồi nhưng Bạch Tuyết lại như cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới mờ mịt tối tăm, có cảm giác mình đang đi vào hầm mộ.
"Cô ở đây chờ tôi." Phùng Lan dừng bước lại, xoay người nhìn Bạch Tuyết nói: "Tôi đi gặp một người."
Bạch Tuyết cứng đờ gật gù, không biết cô ta muốn đi gặp ai.
Nhìn Phùng Lan đi lên lầu, Bạch Tuyết có chút bất an, lấy điện thoại di động ra khởi động máy, phát hiện có mấy cuộc điện thoại, trong đó có năm, sáu cuộc do Nhiếp Phong gọi.
Vừa nghĩ tới những lời nói đêm đó của Nhiếp Phong, trong lòng Bạch Tuyết hết sức khó chịu, cô tiếp tục tắt máy, đem điện thoại di động ném vào túi xách.
Đợi rất lâu sau mới nhìn thấy Phùng Lan đẩy một chiếc xe đẩy từ bên trong đi ra.
Người ngồi trên xe lăn ngờ ngợ là cô gái, mặc áo đầm màu phấn hồng, đầu gối bị che kín bởi chiếc thảm quanh chân.
Khi Phùng Lan dừng xe đẩy trước mặt Bạch Tuyết thì Bạch Tuyết hơi kinh ngạc, bởi vì rõ ràng người ngồi trên xe lăn là một cô gái tuổi còn rất trẻ, mới nhìn chỉ là trên dưới ba mươi tuổi, có thể không tới ba mươi tuổi, bởi vì ốm đau sẽ khiến người ta tiều tụy.
"Đây là chị tôi, chắc cô biết chị ấy chứ?" Phùng Lan dừng xe đẩy, ngồi xổm cạnh xe đẩy kéo chiếc thảm ra "Chị ấy là Tân Nhu."
Tân... Tân Nhu? Ánh mắt Bạch Tuyết trợn lên to hết cỡ.
Nếu Phùng Lan không nói ra, cô sẽ, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..vĩnh viễn không ngờ đến Phùng Lan lại có liên quan đến Tân Nhu.
Phùng Lan ngẩng đầu nhìn Tân Nhu ngồi trên xe lăn, vẻ mặt dĩ nhiên đặc biệt ôn nhu.
Bạch Tuyết cũng nhìn Tân Nhu, phát hiện vẻ mặt của cô như ngây như dại ra, hoặc là nói khuôn mặt cô ấy không hề có cảm xúc. Vừa giống như đang suy tư mà đờ ra.
"Sáu năm trước, chị ấy bỏ ra năm trăm vạn để mời một bảo mẫu đưa con mình đến nhà họ Nhiếp." Tay Phùng Lan nắm chặt tay Tân Nhu êm ái nói: "Từ đó về sau, tinh thần của chị ấy càng ngày càng suy sụp, sẽ thường xuyên bị hoảng hốt, sẽ xuất hiện ảo giác. Đến lúc ba mẹ tôi phát hiện chị có gì đó không ổn thì lúc đó chị ấy đã bắt đầu ra ngoài rất lâu, đi đến một nơi nào đó chợt phát bệnh liền ngồi xuống đờ ra, sau đó quên đường về nhà."
Bạch Tuyết tay nắm thành quyền, cô chỉ biết chuyện Tân Nhu trước khi rời đi qua miệng Nhiếp Phong. Còn việc sau khi rời đi thì hoàn toàn không biết được, nguyên nhân là Tân Nhu đã biến thành như vậy.
"Nhưng... cô họ Phùng, còn cô ấy là họ Tân." Bạch Tuyết hơi nghi hoặc một chút.
"Ba mẹ bây giờ là ba mẹ nuôi, họ cũng chính là bạn bè chí cốt của ba mẹ ruột tôi." Phùng Lan đứng lên nhìn về phía Bạch Tuyết "Bởi vì kết hôn đã nhiều năm nhưng không cách nào sinh tiếp nữa nên ba mẹ tôi liền đem tôi làm con nuôi cho họ. Dĩ nhiên là bí mật tiến hành nhận nuôi, bởi vì các trưởng bối của nhà họ Phùng vẫn muốn tôi phải mang huyết thống của họ. Từ nhỏ tôi và chị thường chơi cùng nhau, ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi đều rất thương tôi. Mãi đến tận năm mười tám tuổi, trước khi lên đại học, bọn họ mới nói sự thật với tôi nhưng tôi không ngại."
Hóa ra là như vậy, tâm tư Bạch Tuyết mơ hồ đau đớn, là Tân Nhu thật sao?
"Chị tôi mang thai, không màng sống chết, cố tình lừa gạt ba mẹ ruột, còn tôi cứ ở bên cạnh hầu hạ giúp đỡ chăm sóc chị ấy. Ba mẹ còn tưởng rằng chị về Anh quốc để tiếp tục đi học." Phùng Lan cười khổ một tiếng "Người nhà họ Nhiếp xem thường xuất thân của chị, hai anh em lại đang tâm đùa giỡn tình cảm của chị, mà chị thì lợi ích và giai cấp trước mặt đều vứt bỏ, chỉ một lòng cầu khẩn thế mà bọn họ không giúp đỡ lại nhẫn tâm đuổi chị ấy đi."
Hết chương 113.