Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 17: Thư ký




Cô được trúng tuyển!

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Giang Phỉ Á để chia sẻ tin tức tốt này.

"Nha Nha, tớ trúng tuyển vào Thịnh Thế rồi!" Gương mặt Cảnh Tô hưng phấn, cũng may nhờ có Nha Nha.

"Thật, thật sao?" Giang Phỉ Á nghe được tin tức này thì lo lắng trùng trùng, "Tô Tô, cậu…cậu vào trong đó hãy cẩn thận một chút!"

"Nha Nha, cậu không vui mừng cho tớ sao?"

"Không phải, không phải, tớ sợ cậu chịu uất ức trong công ty!" Cô ta lo lắng biện hộ.

"Nha Nha, vài chục năm uất ức đều đã đối diện được, còn sợ chút uất ức này sao?"

"Tô Tô, chúng ta là bạn tốt nhất, phải không?" Giang Phỉ Á hỏi một câu không giải thích được.

"Nha Nha, ừ, chúng ta là bạn tốt nhất, Nha Nha, nếu như không có cậu, tớ sẽ không tin tưởng trên thế giới này còn có người nguyện ý quan tâm tới Cảnh Tô!"

"Tô Tô, cậu phải nhớ kỹ Nha Nha vẫn là bạn tốt của cậu, cậu…cậu mau thay quần áo đến công ty đi!" Giang Phỉ Á nghẹn ngào ở trong điện thoại.

Tô Tô, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Giang Phỉ Á cúp điện thoại, mặt đầy nước mắt.

"A lô? A lô?" Bên này Cảnh Tô còn chưa kịp nói 88, Nha Nha đã cúp điện thoại rồi, tính tình Nha Nha nóng nảy lúc nào thì thay đổi rồi?

"Nha Nha, đừng khóc, là anh trai quá vô dụng!" Giang Phỉ Thiên ôm cô ta vào trong ngực.

"Không, không, anh trai, cái này không liên quan đến anh, là Nha Nha liên lụy nhà họ Giang!"

"Em gái ngốc! Về sau có chuyện gì đều có anh trai!" Giang Phỉ Thiên vỗ nhẹ tay lên lưng Nha Nha.

"Anh, anh nói xem, sau này Tô Tô sẽ tha thứ cho em không?"

"Sẽ, Tô Tô khéo hiểu lòng người như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho Nha Nha!"

"Có thật không?" Khuôn mặt Giang Phỉ Á đều là nghi ngờ.

"Thật!"

Thật ra thì Giang Phỉ Thiên cũng không biết, bọn họ làm như vậy chính là tổn thương Cảnh Tô.

Cảnh Tô đem bữa ăn sáng đặt ở trong phòng, sau đó nhẹ nhàng xách theo túi xách của mình định đi phòng của Tư Mộ Thần.

"Chị, chị dâu, chị định đi đâu à?" Lục Phạm bị động tĩnh nho nhỏ làm tỉnh lại, nhìn Cảnh Tô định đi, ngộ nhỡ người phụ nữ này mất tích, hạnh phúc đời này của anh ta coi như xong.

Nhìn ánh mắt u oán của người đàn ông này, Cảnh Tô cảm thấy tội ác vô cùng, là mình đánh thức anh ta?

"Cái đó, tôi à, ha, tôi định đi thay quần áo!" Mặc dù thẹn thùng, nhưng là sự thật.

"Chị dâu, đây là chị nấu bữa ăn sáng cho em sao?" Nhìn cháo nóng hổi trên đầu giường, vô cùng cảm động.

"Ừ, ha, cậu dùng trước đi! Tôi đi ra ngoài trước!"

Được rồi, anh ta thừa nhận anh ta bị bát cháo thu mua, cho nên đối với chuyện cô thay quần áo đi nơi nào cũng ngậm miệng không hỏi, chỉ an tâm ăn bát cháo kia, chỉ là sao mùi vị lại giống lão đại nấu như đúc? Không hổ là chị dâu, lại có thể nấu cháo giống lão đại như đúc, anh ta nghĩ như vậy.

Cửa Thịnh Thế, ngày hôm qua cô vẫn còn sợ sẽ không trúng tuyển, hôm nay lại đứng ở chỗ này, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.

Đi vào công ty, cô nhìn thấy một cô gái khác đứng trước quầy, trí nhớ của cô cũng không kém chứ? Người trước quầy hiển nhiên có khí chất hơn so với cô gái hôm qua.

"Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Ừ, tôi tới trình diện!"

"Ừ, xin hỏi tiểu thư họ gì?"

"Tôi họ Cảnh! Cảnh Tô!"

Trong đôi mắt tiểu thư đại sảnh có một tia cảnh giác, không có buông lỏng như lúc trước, cô ta lập tức đứng lên.

"Tiểu thư Cảnh Tô, chào cô, tôi dẫn cô đi chỗ làm việc của cô!" Tiểu thư đại sảnh dẫn đường ở phía trước, giày cao gót vang lên cộc cộc, tiếng bước chân nghe có chút gấp.

"Tiểu thư Cảnh Tô, tôi dẫn cô tới đây, hiện tại cô chỉ cần đi thang máy đến tầng chót sẽ có người phụ trách đón tiếp!"

"Được, làm phiền cô rồi!" Cảnh Tô Tiếu nhìn cô gái trước mắt, khẽ gật đầu.

Người phụ nữ nhìn Cảnh Tô rời đi, vội vàng gọi điện thoại cho phía trên, ngồi vào trên ghế, cô ta mới thở dài một hơi, bát cơm được bảo vệ.

Tầng chót, mới vừa đi ra khỏi thang máy, một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt.

"Xin chào, xin hỏi"

"Cô là tiểu thư Cảnh Tô?"

"Đúng!" Cảnh Tô hơi kinh ngạc.

"Mời đi theo tôi!"

Thời điểm đi tới phòng làm việc, Cảnh Tô càng thêm kinh ngạc.

"Đây là?"

"Tiểu thư Cảnh Tô, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là thư ký của tổng giám đốc chúng tôi!"

"Thư ký? Tôi ư?" Cô hình như không có đáp ứng lệnh triệu tập này chứ?

"A, là như vậy, ngày cô tới đáp ứng lệnh triệu tập, vừa lúc được tổng giám đốc của chúng tôi chấp thuận, anh ấy vừa hay thiếu thư ký, hơn nữa nhìn trình độ học vấn bối cảnh của tiểu thư Cảnh Tô, vừa hay thích hợp đảm nhiệm phần công tác này!"

Cảnh Tô nửa tin nửa ngờ, trình độ học vấn? Đi công ty nộp đơn không phải cần chính là kinh nghiệm sao? Cô là sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp ra trường, cô có thể không cần bất kỳ phỏng vấn nào liền làm thư ký? Không thể tưởng tượng nổi.

"Ừ, tốt, vậy xin hỏi, hàng ngày công việc tôi cần phải làm là những việc gì, hoặc là có cái gì cần chú ý?"

"Cái này chờ tổng giám đốc trở lại, anh ấy sẽ dặn dò cô! Mặt khác, trước khi tổng giám đốc rời đi bảo cô sửa sang lại những tài liệu này, mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ là có thể tan việc!"

"Tốt, vất vả cho anh rồi!" Cảnh Tô nhận lấy một tập tài liệu trong tay người đàn ông, sức nặng khiến cho cô lui về phía sau lảo đảo một cái.

Nhìn người đàn ông mang mình tiến vào rời khỏi đây, Cảnh Tô đặt mông ngồi ở trên ghế, cũng tốt, phần công tác này của thư ký này được đãi ngộ tương đối tốt.

"A lô, tổng giám đốc, nhiệm vụ anh giao cho tôi đã hoàn thành rồi, bây giờ tiểu thư Cảnh Tô đang đi làm!"

"Làm rất tốt, tháng sau bắt đầu tăng lương cho anh!" Bên đầu kia điện thoại, một giọng nam êm tai truyền đến.

"Cám ơn tổng giám đốc! Cám ơn tổng giám đốc!"

Chỉ là tương lai trên cương vị công tác vị dẫn thư ký tới rồi được tăng lương này sẽ cực kỳ khủng khiếp, quả thực là trời sập!

Cảnh Tô nghiêm túc bắt đầu sắp xếp tư liêu, đem mỗi một phần tài liệu làm xong, chuẩn bị phân loại chỉnh tề trong cặp hồ sơ.

Cô vặn vẹo uốn éo cổ đau nhức, thật hoài nghi tổng giám đốc kia cố ý hành hạ mình, còn nói cái gì sửa sang xong tài liệu là có thể tan việc.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay hẳn là chín giờ, phải nhanh chóng trở về, trong nhà còn có một bệnh nhân, nếu Tư Mộ Thần chưa có về nhà, cô còn không biết bệnh nhân giải quyết cơm trưa thế nào. Cô càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Trên thực tế, Lục Phạm quả thật chưa ăn, dựa vào bát cháo buổi sáng vẫn chống được đến buổi tối, anh ta số khổ còn phải uống sữa lót dạ.

Nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cô đi nhà hàng mua chút thức ăn, tăng hết tốc độ trở về.

Mới vừa dừng xe ở nhà để xe đi lên, cô liền bị một cái ôm quen thuộc ôm vào trong ngực.

Nhưng xông vào mũi, còn có mùi máu tươi thoang thoảng.