Giọng nói của Tạ Phương Phương rất lớn, cô ta sợ người khác không ít, còn dùng không ít ngôn ngữ cơ thể.
Xung quanh, càng có nhiều người nhìn về phía này, chỉ là ánh mắt đều hướng về phía cô ta, giống như đang nhìn một bà điên.
“Em Thi?” giọng nói trong trẻo từ xa truyền tới, mang theo sự khẩn trương và sợ hãi.
Tất cả mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy Đường Tịnh Minh nhanh chóng đi đến bên người Thi Mị, Thi Mị đang trốn ở sau lưng Thời Lệnh Diễn, khóc lóc càng thêm đáng thương, càng thêm trốn tránh sau lưng Thời Lệnh Diễn, hiển nhiên là dáng vẻ không muốn nhìn thấy Đường Tịnh Minh.
Bộ dáng đáng thương này của cô, giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn sau khi chịu ủy khuất.
Tim Đường Tịnh Minh muốn nát rồi!
Anh ta quay đầu nhìn về phía kẻ đầu xỏ, ghê tởm hơn chính là, trong tay Tạ Phương Phương còn cầm di động, màn hình chính hướng về bọn họ, nhìn giống như đang quay video.
Đường Tịnh Minh càng thêm giận dữ, lập tức bước lên phía trước, đưa tay đoạt lấy di động trong tay cô ta, quát: “Cô đang làm cái gì, tôi để cho cô chăm sóc tốt cho cô em Thi, cô chính là chăm sóc như thế sao? Cô chỉ dẫn một đứa nhỏ năm tuổi đi nhà vệ sinh mà cũng không làm được, cô bắt nạt đứa nhỏ thì tính là bản lĩnh gì?”
Người bên trong video đều ngây người.
Đường Tịnh Minh nghe thấy có người nói: “Đây là chuyện gì?”
“Tạ Phương Phương đi làm bảo mẫu cho người ta?”
“Con mẹ nó, sao lại kích thích như thế?”
“Nói cách khác, Tạ Phương Phương thật ra chỉ là bảo mẫu của Thi Mị mà thôi sao?”
“Phụt, không thể nào, vừa rồi không phải cô ta còn nói Thi Mị quấn lấy đối tượng hẹn hò của cô ta sao? Quan hệ tay ba gì chứ, hóa ra đều là giả!”
…….
“Dĩ nhiên là giả!” Đường Tịnh Minh thở hổn hển nói: “Với bộ dáng quái quỷ của cô ta, ai sẽ đi xem mắt với cô ta chứ, mắt mù mới có thể coi trọng cô ta.”
Thi Mị: “…” Nói rất hay.
Thi Mị thiếu chút nữa đã vỗ tay khen anh ta.
Đường Tịnh Minh không chỉ có phản bác người trong video, còn hướng máy quay về phía mặt Tạ Phương Phương.
“Con mẹ nó!”
“Dáng vẻ này của Tạ Phương Phương là sao thế, giống y như quỷ!”
“Bộ quần áo này hình như là bộ sưu tập mới mùa thu năm nay của một thương hiệu cao cấp, trên cổ áo màu trắng của cô ta có cái gì đó màu xanh, là gì thế?”
“Hình như là thứ là đồ trong nhà vệ sinh, trên mặt cô ta còn có chất lỏng màu xanh, mọi người thấy sao, oa, cay mắt quá!”
…………………….
Đường Tịnh Minh bật cười.
Lúc này Tạ Phương Phương mới phản ứng được, trên người cô ta chật vật như thế nào!
Cô ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, che mặt mình, nói: “Không được quay, đây là vi phạm quyền cá nhân!”
Cô ta vừa nói xong, các bạn học của cô ta đều bật cười.
Tổng giám đốc Hầu cũng cười lạnh: “Vừa rồi lúc cô quay người khác, sao lại không nghĩ tới quyền riêng tư của nguời khác, hiện tại liền nghĩ chính mình có quyền đó?”
Bảo vệ nhanh chóng đến, tổng giám đốc Hầu đưa ra thông điệp cuối cùng: “Mời cô ta ra ngoài, ghi tên cô ta lại, sau này không cho phép cô ta đến bất kỳ sản nghiệp nào của tôi!”
Đám đông đều nổ tung vì lời nói này.
“Nếu như tôi không nhìn nhầm, kia hình như là khách sạn năm sao Liên Tỏa?”
“Đúng thế.”
Có khách sạn này, dĩ nhiên sản nghiệp của người này không chỉ có khách sạn mà thôi.
Nếu như Tạ Phương Phương thật sự bị đuổi ra khỏi tất cả sản nghiệp của tổng giám đốc Hầu, chỉ sợ…. Tạ Phương Phương muốn liều mạng chen vào gia đình quyền quý, còn khó hơn cả lên trời.
Tạ Phương Phương rất nhanh liền bị bảo vệ đưa đi.
Tổng giám đốc Hầu cung kính, cười nói với Thời Lệnh Diễn, “Thời tiên sinh, để tôi đưa các người về.”
Thời Lệnh Diễn nhàn nhạt lắc đầu, thuận miệng nói: “Cảm ơn.”
Thi Mị kinh ngạc.
Tổng giám đốc Hầu này là một nhân vật tàn nhẫn.
Năm đó đơn phương độc mã đánh hạ một chuỗi khách sạn trong cả nước, trở thành một trong bốn nhân vật đứng đầu của Trung Quốc, tuyệt đối không phải là người cam chịu cúi đầu trước kẻ khác.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ngay sau khi Thời Lệnh Diễn quay đầu rời đi, tổng giám đốc Hầu thế mà lộ ra vẻ mặt mừng thầm, giống như may mắn mình đã làm một chuyện đúng.
Đây là điều mà ai cũng có thể nhìn thấy, có thể nghĩ đến sự hài lòng của Thời Lệnh Diễn ảnh hưởng rất lớn đến ông ta.
Ánh mắt Thi Mị trở nên thâm thúy.
Xem ra, trong ba năm này, Thời Lệnh Diễn trưởng thành nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.