Hôm nay là ba ngày mất của Lâm Doãn Khanh, Vương Gia từ sớm đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ để cúng kiếng cho Lâm Doãn Khanh.
Buổi lễ diễn ra một cách trọn vẹn, không xảy ra bất cứ sơ suất gì.
Vương Hải cũng không lớn tiếng, gây sự bất hoà với Vương Gia.
Trần Thanh Ngọc và Đặng Thị Thu Vân không thể có mặt, đó là điều kiêng kỵ.
Trần Thanh Ngọc mang thai nên Vương Kiên không cho cô đến ; còn Đặng Thị Thu Vân có con nhỏ, đó là Vương Gia Thành, con trai đầu lòng của cô và Vương Gia Minh.
Xong xuôi, Vương Kiên tiễn thầy cúng ra đến tận cửa.
Sau đó, tất cả cùng ngồi lại với nhau ở phòng khách.
Vương Kiên khi mới bước vào, anh ngồi xuống, bức thư của Lâm Doãn Khanh anh cũng đem theo để đọc cho Vương Gia nghe.
- “ Ông nội, ba, anh hai, chị dâu.
Đây là bức thư mà mẹ đã để lại, mọi người có muốn nghe không? ” Vương Kiên nói
- “ Đọc nghe xem, đưa Thùy Dương đọc đi.
Giọng cậu tôi không thích ứng nổi.
” Vương Hải
Vương Kiên gật đầu, anh đưa bức thư cho Vương Thùy Dương để cô đọc.
- “ Thùy Dương, cháu đọc đi.
”
- “ dạ ” Vương Thùy Dương gật đầu, cô cầm lấy bức thư và bắt đầu đọc.
Vương Gia kính mến!
Khi các người đọc được những dòng lưu bút này của tôi thì tôi đã không còn trên cuộc đời này nữa, tôi đã về với người thân của tôi.
Lâm Chí Viễn là ba tôi, Trương Thu Linh là mẹ tôi, Lâm Quang là anh trai tôi và đứa con gái đã mất của tôi, Lâm Doãn Khanh tôi cuối cùng đã được đoàn tụ với họ.
Người thân của tôi chết đều do Vương Quốc Đạt, đều do ông ta mà nên.
Ông ta lại là chồng tôi, luật pháp nó công nhận điều ấy nhưng tôi và Lâm Gia không bao giờ công nhận.
Mọi công sức bao nhiêu đời của Lâm Gia gây dựng nên Lâm Thị, chính vì sự ngu ngốc của tôi mà khiến nó tan nát không còn gì.
Sát nhập vào Vương Thị, Lâm Thị thành công ty con của Vương Thị.
Vương Gia các người đã vừa ý chưa?
Yêu người hãm hại người thân của mình, đã vậy còn lấy người đó làm chồng, yêu hết mình nhưng thứ nhận lại được là đau thương và nước mắt.
Chỉ có duy nhất Nguyễn Thanh Nhàn, mẹ chồng tôi cũng là mẹ của ông ta.
Bà yêu thương tôi, chăm sóc tôi, quan tâm tôi.
Nhưng bà cũng vì không thể chịu đựng được mà uất ức ra đi, tôi lại một mình chịu sự giam cầm trong ngôi biệt thự này.
Tôi vốn đã từ lâu không còn quan tâm đến người chồng trên danh nghĩa đó nữa, muốn làm gì thì làm, muốn có thêm vợ hay tình nhân thì cứ việc, tôi không có ý kiến.
Ghen tuông ư? Không hề, tôi không còn yêu Vương Quốc Đạt như trước nữa.
Tôi có bốn người con trai, đều đã trưởng thành và lập gia đình.
Tôi chưa một lần đối tốt với con dâu, cả cháu gái tôi cũng chưa bao giờ đối xử đàng hoàng.
Đến cái tên tôi còn không nhớ ; chỉ nhớ Quỳnh Trang, Tiểu Nghiêm và Thanh Ngọc là vợ con của con trai thứ hai của tôi - Vương Kiên.
Vương Hải, 18 tuổi con rời khỏi Vương Gia, sống cuộc sống tự lập ở một đất nước khác.
Hiện tại, con là bác sĩ giỏi, mẹ không cần con phải làm ông này bà kia, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi.
Mẹ ở dưới này cũng thấy an tâm.
Con đạt được những thành công như vậy, mẹ mừng lắm, mẹ cũng chỉ hi vọng con và gia đình nhỏ của mình sẽ bình an cả đời.
Con là người chứng kiến cuộc hôn nhân đổ vỡ của mẹ, ngày con còn nhỏ thì mẹ đã nói dối con rất nhiều.
Mẹ biết không thể giấu con, rồi cũng có ngày con biết mẹ nói dối.
Mẹ cũng biết con hận Vương Kiên, hận rất nhiều, em con đã đụng chạm đến giới hạn của con, con không thể tha thứ.
Nhưng mà con có thể vì mẹ mà tha thứ cho em nó không, Kiên cũng rất hối hận rồi, con nhé.
Đừng hận thù mãi trong người, nếu được như vậy thì tốt quá rồi.
Còn Vương Kiên, con hưởng cái tính cách của Vương Quốc Đạt.
Con rất giống ông ta, cũng là người phù hợp để mẹ trả lại những gì ông ta đã làm với mẹ.
Cái chết của mẹ ra sao, con đừng truy cứu, mẹ chết như vậy là rất xứng đáng với những việc mà mẹ đã làm.
Mẹ không phải trả giá khi còn sống nhưng mẹ sẽ trả giá khi chết đi, mẹ xin lỗi hai con rất nhiều.
Nếu đứa bé trong bụng vợ con ra đời, đừng nói với chúng về mẹ, sẽ không hay đâu.
Gia Minh, con bây giờ đã được làm cha rồi, chăm sóc vợ con của mình thật tốt.
Mẹ chúc con nhiều sức khỏe, gia đình hạnh phúc, thành công.
Nhất Trì, chỉ còn lại mỗi mình con là chưa lập gia đình.
Con lại sống trong ngôi nhà đó, mẹ cũng chỉ hi vọng con không thừa hưởng những cái xấu đó từ Vương Quốc Đạt.
Sau này, mẹ mong rằng con sẽ tìm được một cô gái tốt, yêu con thật lòng, thật sự yêu con như Thanh Ngọc yêu Vương Kiên vậy.
Chúc con hạnh phúc!
Mẹ đã đến lúc phải đi rồi, mẹ không còn nhiều thời gian nữa.
Mẹ rất muốn sống nhưng mà mẹ không thể, những việc làm đó của mẹ đã đến lúc mẹ phải trả giá rồi.
Dù Thanh Ngọc tha thứ cho mẹ nhưng mẹ không thể tha thứ cho bản thân mình, lỗi lầm quá lớn.
Mẹ càng không muốn sống dưới cái danh phận Vương Phu Nhân này nữa, mẹ quá mệt mỏi rồi.
Mẹ mệt mỏi với cuộc sống này, mẹ chọn ra đi là để giải thoát.
Các con cũng đừng vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều, không đáng đâu, các con phải vui cho mẹ.
Mẹ chúc các con thật nhiều sức khỏe, sự nghiệp thành công, gặp nhiều bước tiến mới, công thành danh toại con nhé!
Các cháu của bà, bà nội phải đi rồi, từ nay không còn Vương Phu Nhân nào nữa hết.
Bà chúc các cháu học thật giỏi, luôn luôn khỏe mạnh, sau này gặp được nhiều chuyện tốt và có những mối quan hệ tốt đẹp.
Mẹ không hận hay thù ghét các con và cháu mà người mẹ hận chính là Vương Quốc Đạt, dù có chết đi thì mẹ vẫn hận ông ta.
40 năm trời, cuối cùng cũng đã kết thúc, mẹ chịu đựng từng ấy năm đã quá đủ rồi.
Mẹ vẫn mong mỗi một năm, mẹ có thể nhìn các con đoàn tụ, như thế thì mẹ đã rất mãn nguyện rồi.
Mẹ nói đến đây thôi, mẹ đi đây.
Xin vĩnh biệt..