Cái gọi là địa vị và quyền lực sẽ đánh đổi bằng mạng người, đau thương và nước mắt.
Vương Gia qua bao nhiêu thế hệ đều phải củng cố địa vị cho đến thế hệ của Vương Kiên thì chấm dứt, Vương Mặc chính là người nói chấm dứt nó.
Bao nhiêu đời của Vương Gia, cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Càng nhìn càng đau lòng, càng nghĩ đến nước mắt càng tuôn trào ra.
Thật sự không thể chịu được nữa.
Gặp mặt hoá thành cãi nhau, nhìn nhau cũng chỉ thấy chán ghét.
Bất quá cũng chỉ là nhìn nhau cho có lệ, thật tâm cũng chẳng yêu mến gì nhau.
Trong gia tộc lớn luôn luôn là như vậy.
- “ Người nên chết thì lại không chết, còn người cần sống thì lại chọn cái chết để giải thoát.
” Vương Hải nói bóng gió, ai cảm thấy chột dạ thì cứ chột dạ
Nguyễn Vy cầm tay Vương Hải, cô lắc đầu, ngụ ý nói anh đừng châm chọc Vương Gia nữa.
- “ Anh, thôi, đừng nói nữa.
Mẹ mới mất chưa được bao lâu, nhang khói vẫn chưa bớt, đừng làm gia đình lục đục.
” Nguyễn Vy nói nhỏ
- “ Thôi cái gì, thôi làm sao được.
Chẳng phải đều do bọn họ hết sao? Nhờ ơn hai người kia cả.
” Vương Hải lớn tiếng đáp lại
- “ Thôi mà, anh bớt lại một câu, gia đình êm ấm chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Ba cũng biết lỗi của mình rồi mà.
” Nguyễn Vy cố gắng khuyên nhủ Vương Hải, mong anh sẽ nghe lời cô nói
- “ Sao em cứ nhân từ hoài vậy, bọn họ không xứng đáng có được sự tha thứ đấy đâu.
Không bao giờ, gương vỡ thì có thể dùng keo gắn lại được, còn những lỗi lầm mà bọn họ gây ra thì không thể tha thứ.
Tha thứ cho bọn họ là có lỗi với Lâm Gia, với những người bị họ hại chết.
Cái chết của mẹ cũng từ mấy người này mà nên.
” Vương Hải
- “ Bà nội anh chết cũng nhờ ơn hai người này.
Vương Quốc Đạt, chính ông đã một tay hủy đi tất cả.
Cái thứ gọi là quyền lực mà ông muốn, hãy sống với nó cả đời đi.
Mẹ tôi cuối cùng cũng được tự do, sống trong cuộc hôn nhân không tình yêu thà chết đi để giải thoát cho chính mình còn hạnh phúc hơn nhiều.
”
Ngữ khí sắc bén, giọng nói đanh thép, không ai dám nói một câu gì.
Một phần vì Vương Hải đang rất tức giận, mà những lời anh nói cũng hoàn toàn đúng, không sai một lời nào.
- “ Anh hai, ngày mai anh hãy ở đây.
Mai là....!” Vương Kiên nói chưa hết câu đã bị Vương Hải nói xen vào
- “ Biết rồi, ba ngày mất của mẹ, tôi sẽ có mặt.
Không cần lo.
”
- “ Đi thôi, Thùy Dương cũng mệt rồi.
”
Vương Hải kéo tay vợ con rời khỏi Vương Gia, Nguyễn Vy và Vương Thùy Dương chào Vương Gia rồi đi theo Vương Hải.
Họ về khách sạn nghỉ ngơi rồi sáng ngày mai quay lại đây.
- “ Hãy đi nghỉ đi, ngày mai còn làm lễ sớm.
” Vương Mặc nói xong, ông đứng dậy đi về phòng ngủ
Tất cả lần lượt rời đi, Vương Quốc Đạt và Vương Nhất Trì ở lại Vương Gia còn Vương Kiên đưa hai con của anh về Vương Trạch Đông, Vương Gia Minh về với vợ con tại nhà riêng.
Vương Quốc Đạt đau khổ dằn vặt, từ nay sống trong cô đơn, một thân một mình không ai bên cạnh.
Tất cả chỉ còn những kỉ niệm lưu lại, hồi ức trong quá khứ, một người đi còn một người ở lại.
Nếu biết trước như vậy thì mọi chuyện sẽ không như thế này, sự việc xảy ra rồi thì chỉ thốt ra hai từ " giá như " nhưng cuộc đời thì làm gì có giá như, những gì đã trôi qua thì không thể quay lại, thời gian chỉ trôi đi chứ không bao giờ quay lại.
Vương Kiên đưa hai con của anh về Vương Trạch Đông, sau khi xác định chúng đã ngủ ngon thì anh mới yên tâm rời đi.
Anh đi sang căn phòng mà Lâm Doãn Khanh đã từng ở, cái chết của bà đối với anh vẫn là một uẩn khúc.
Đôi mắt hướng lên chiếc bàn cạnh giường, là một xấp giấy viết gì đó.
Vương Kiên tò mò cầm lên, là chữ viết của mẹ anh.
Vương Kiên không dám đọc, đọc thì sẽ đau lòng, để ngày mai đọc cho toàn thể Vương Gia biết thì vẫn hơn.
Anh đem nó về phòng ngủ, cất vào ngăn kéo rồi đi sang thư phòng.
Vương Kiên mở camera trong phòng của Lâm Doãn Khanh, anh thật sự rất muốn biết nguyên do cái chết của bà.
Anh nhìn thấy Lâm Doãn Khanh ăn thứ cây gì đó, chính anh cũng không biết nó là cây gì.
Vương Kiên chỉ thấy bà ăn xong, một lúc sau đó thì lên cơn co giật rồi tử vong tại chỗ, máu trong miệng cứ thế tuôn ra.
Vương Kiên đau khổ gục mặt xuống bàn, anh không thể tưởng tượng nổi chuyện này.
Tại sao mẹ anh phải làm như vậy? Tại sao chứ?.