Hinh Nhi vào ngồi ở một máy tính gần đó, chỉ cần nhấn vài phím, màn hình biến đổi ra hàng loạt những dãy số với ngôn ngữ khó hiểu. Cả căn phòng chỉ vang lên những tiếng lạch cạch do đánh máy. Những nhân viên có mặt ở đó như nín thở theo mỗi tiếng phím cô nhấn, căng thẳng đến đáng sợ. Không ai dám là phiền cô làm việc. Hinh Nhi chăm chú nhìn từng con số, đôi tay lướt nhẹ nhàng lên bàn phím. Vừa nhìn vừa nhấn, ai mà biết rằng trong đầu cô hiển thị hàng loạt cách để phá hack đâu chứ.
Sau một tiếng cật lực làm việc cùng máy tính, Hinh Nhi nhấn vào phím enter, hệ thống liền được bảo mật trở lại như cũ. Tất cả vẫn giữ trạng thái ban đầu. Mặc dù thôn tin bị rò rỉ nhưng may mắn chưa lan ra rộng. Có thể sửa nội dung một chút hoặc hay đổi hoàn toàn hồ sơ đó. Giải được mã khóa, một hộp thư hiện lên trên màn hình. Hinh Nhi ngoái đầu nhìn Mặc Hàn một lúc, rồi lại quay đầu nhìn máy tính. Click chuột vào nút xem. Trên màn hình hiện ra một tin nhắn tự động.
Tô tổng quả là người lợi hại, chưa gì đã biến mọi thứ trở về vị trí cũ, thật đáng ngưỡng mộ.
Những dòng tin nhắn từ từ hiện ra thành một câu, không có tên người gửi hay địa chỉ, cũng chẳng có điểm truya cập. Chỉ có mỗi một dòng tin nhắn. Biểu hiện khó hiểu hiện lên trên mặt hắn, khẽ khom người nói với cô.
"Em thử hỏi xem là ai đi"
Hinh Nhi gật đầu, bàn tay lướt nhanh trên máy tính.
Cô là ai?!
Một dòng chữ lại tiếp tục hiện lên từ bên kia.
Là người Tô tổng quen hoặc cũng là người không quen.
Một vạn thắc mắt hiện lên trong đầu cô. Rốt cuộc là người quen hay người khôn quen, nếu là người cô quen thì theo như cô nhớ chẳng ai giỏi vé ngành thông tin cả, đa số là quản lí kinh doanh hoặc thiết kế. Hinh Nhi còn chưa định hình được tình huống tiếp theo, máy tính lại hiện lên dòng chữ khác.
Cô thử đoán tôi là ai xem, biết đâu cô sẽ tìm ra được đáp án!
Tô Hinh Nhi có cảm giác như cô đang chơi trò mèo vờn chuột với người kết nối bên kia. Phụ nữ trong thời kì mang thai sẽ rất dễ nổi nóng, cô cũng vậy. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cố nghĩ xem rốt cuộc người đang giở trò là ai. Bỗng nhiên Mặc Hàn đặt tay hắn lên vai cô một phần là để cô bình tĩnh, một phần giúp cô nhớ lại.
"Em thử nhớ lại xem. Bình tĩnh, có anh ở đây"
Câu nói của hắn như xoa dịu nỗi bực tức trong lòng cô. Hinh Nhi hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, dò lại trong quá khứ. Đột nhiên một mảng kí ức hiện trong đầu cô và cả lời căn dặn của mẹ. Cô vội vã gõ nhanh trên bàn phím.
Cô là con nuôi của Giang Thụy Sinh?
Dù cô không chắc chắn nhưng trong lòng cô lại nói lên điều này là đúng.
Bingo! Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi. Xem ra Tô tổng vẫn nhớ tôi nhỉ ? Chúng ta từng gặp nhau nhưng lúc ấy chỉ có tôi thấy cô mà thôi.
Hinh Nhi và Mặc Hàn không khỏi ngạc nhiên. Kẻ chủ mưu cũng hiện ra ánh sáng. Người này đã được mẹ cô nhắc đến trong giấc mơ, không ngờ cuối cùng cũng chạm mặt.
***Cô muốn gì ở tôi ?
Muốn gì ? Muốn đòi lại mạng sống cho cha tôi***. Đây chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng cô. Tận hưởng cuộc sống trong tù đi. Ha ha ha!
Kết thúc dòng chữ đó là tín hiệu mất kết nối. Người đó đã tắt rồi. Vũ Mặc Hàn nhìn Chí Dương.
"Đã định vị được vị trí máy chủ chưa?"
"Được rồi. Là ở đây"
Chí Dương chỉ tay lên bản đồ. Là khu ổ chuột cách Tô thị không xa. Hắn liền nắm lấy tay kéo cô đi, đem theo thêm vài người đến đó. Hinh Nhi vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. Cô biết trước bản thân sẽ lại gặp nguy hiểm một lần nữa, không ngờ lại vào ngay lúc này. Cô không lo cho cô, thứ cô lo lại chính là đứa bé trong bụng mình. Những sự trả thù thường vượt ngoài tầm kiểm soát, nó có thể gây hại đến đứa bé bất kì lúc nào. Ngồi trên xe, Hinh Nhi không ngừng xoa xoa bụng. Vô tình hành động ấy đã lọt vào mắt hắn. Vũ Mặc Hàn áp tay mình lên tay cô, nắm chặt lấy đôi bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
"Đừng lo, anh sẽ không để cho hai mẹ con có chuyện gì"
Chỉ cần câu nói này của hắn, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô tin vào năng lực của Mặc Hàn, cũng tin vào những lời hắn nói. Nhất định mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
Chiếc xe dừng lại ở một khu ổ chuột rách nát trong một con hẻm nhỏ. Một mùi hôi thối bốc lên khiến mọi người khó chịu. Vì đây chỉ là một hẻm nhỏ, đi vài ba bước là tới đướng cùng nên cũng dễ dàng tìm người. Vệ sĩ bắt đầu phân chia người ra tìm kiếm. Mỗi người vào một nhà, hành động vô cùng nhanh nhẹn. Vũ Mặc Hàn và cô đứng ở bên ngoài chờ kết quả. Dù vậy nhưng hắn không ngừng đảo mắt dò xét từ trong ra đầu hẻm. Một lát sau, một vệ sĩ từ bên trái đi ra, khuôn mặt anh ta trĩu xuống.
"Vũ tổng, không có"
Thêm một vệ sĩ từ bên phải đi ra chỗ hắn, củng cùng một câu nói tương tự người trước.
"Vũ tổng, không tìm thấy người"