"Hinh Nhi, anh đi siêu thị một lát sẽ về, em ở nhà phải ngoan có được không?"
Mặc Hàn dịu dàng cúi người hôn vào má cô.
"Không, em cũng muốn đi cùng"
Hinh Nhi đang ngủ say thì bị hắn đánh thức, nũng nịu, nửa mơ nửa tỉnh quàng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân kẹp vào hai bên eo, đầu dựa trên vai nhưng mắt vẫn nhắm chặt hệt như con sâu lười. Mặc Hàn thở dài bất lực, tưởng rằng mình đang nuôi một con heo. Lần đầu hắn vì một người mà hạ thấp bản thân như một người hầu nhưng vì vợ hắn, có bị thế nào cũng do hắn tự nguyện. Mặc Hàn một tay chống xuống giường, một tay đợ lấy sau lưng cô, dùng sức đứng thẳng dậy.
Trời bên ngoài thời tiết cũng đang rất đẹp, không nắng không mưa, khí hậu lại vô cùng mát mẻ. Ánh mắt Mặc Hàn hướng xuống người trong lòng, bộ đồ cô đang mặc rất kín đáo, không hở hang nên hắn chỉ khoác mỗi cái áo khoác bên ngoài cho cô.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Mặc Hàn 'bồng' cô từ trong nhà ra tới tầng hầm giữ xe, để Hinh Nhi ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, cài dây an toàn và chở cô ấy đến siêu thị.
Từ nhà đến siêu thị không xa nên chỉ mất ít phút lái xe. Đến nơi, Hinh Nhi vẫn mê man trong cơn buồn ngủ, mệt nhọc mở hờ đôi mắt liếc nhìn xung quanh. Vừa bước vào cửa siêu thị, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô và hắn, từng bước đi của hai người đều có ánh mắt ngưỡng mộ của những người có mặt dõi theo. Mặc Hàn lơ họ, bồng cô đi khắp siêu thị, lựa những thứ cần thiết cho vào xe đẩy. Những công việc này đáng lẽ sẽ không tới tay Mặc Hàn nhưng vì hắn muốn trân trọng khoảnh khắc bên cô ở Hàn Quốc nên đã tranh công việc này từ sớm.
Lượn đi lượn lại vài vòng, hắn đẩy xe vào khu bán bánh kẹo. Mùi hương của những loại bánh ngọt đã đánh thức khứu giác của cô.
"Em muốn nó"
Cô với tay tới chỗ bánh kẹo.
"Được"
Mặc Hàn như hiểu ý, hắn thu hẹp khoảng cách bằng cách đứng gần lại quầy trưng bày bánh kẹo.
Hai mắt Hinh Nhi lóe sáng, hưng phấn liên tục lấy thâu tóm những món đồ mình thích rồi đưa cho Mặc Hàn để vào trong xe đẩy. Từ nước ngọt, bánh kẹo cho đến mứt, mỗi thứ cô đều lấy một vị, đến khi chẳng còn gì để mua thì cô mới chịu để Mặc Hàn ra quầy tính tiền.
Về đến nhà, hắn không để Hinh Nhi rời khỏi giường nửa bước. Cô nói cô đã hết đau bụng đợi vài ngày nữa sẽ khỏi nhưng hắn vẫn xem cô như bệnh nhân, túc trực bên cạnh không rời nửa bước.
Trưa hôm ấy, trời chuyển sang nắng gắt. Vì ngủ nhiều nên bây giờ Hinh Nhi không thể ngủ tiếp được. Nhìn sang bên cạnh thấy Mặc Hàn đã ngủ, cô nhẹ nhàng đặt chân xuống giường và mở cửa đi ra ngoài. Hinh Nhi đi dạo trên hành lang, men theo con đường đi xuống lầu. Bỗng nhiên cô thấy Ngô Sâm đang ngồi trên ghế sofa, cầm khung ảnh của một người phụ nữ, hết vuốt ve trìu mến rồi lại ôm vào lòng. Thấy lạ nên co tò mò lại xem thử. Hinh Nhi ngồi đối diện với anh ta, chờ đợi thời cô thích hợp mới lên tiếng.
"Đó là ai thế?"
Ngô Sâm trầm mặc trước câu hỏi của cô. Không khí trong gian phòng trở nên ảm đạm, trên gương mặt của anh ta, cô thấy được sự buồn bả và thương nhớ, mi mắt như muốn sụp xuống, lấp ló một lớp nước bao phủ quanh đôi mắt.
"không, người này là mẹ tôi"
Không khí trong căn phòng lại bị nén xuống thêm, đau thương bao trùm. Nhìn Ngô Sâm u buồn như thế, cô cũng đoán được phần nào câu chuyện nhưng cũng không dám chắc chắn.
"Bà ấy là một người tốt và cũng là quản gia đời trước của căn biệt thự này. Tai nạn đã buộc bà ấy rời xa tôi vào năm tôi 8 tuổi"
"Vậy...cha anh đâu?"
"Ông ấy bỏ rơi hai mẹ con tôi đi làm ăn xa rồi, một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có"
Ngô Sâm nghẹn ngào, kìm nén cảm xúc như vỡ òa.
Hoàn cảnh của Ngô Sâm khá giống cô, cũng là một người mất mẹ từ nhỏ. Nhưng ít ra Hinh Nhi may mắn hơn anh ta, còn có nơi để ở, dù bị xem như con ghẻ nhưng cũng có cơm ăn áo mặc. Một đứa bé 8 tuổi thì làm sao có thể vượt qua những khó khăn của xã hội mà sống đến ngày hôm nay được chứ.
"Mặc Hàn đã giúp anh sao?"
Ngô Sâm ngước mặt nhìn cô, đuôi mắt khẽ cong.
"Lúc đó tôi lâm vào bước đường cùng, không còn chốn dung thân, vô tình được ngài ấy cứu. Thiếu gia cho tôi tất cả mọi thứ. Đề nghị làm quản gia cho ngài ấy cũng là ý kiến của tôi. Dẫu sao nơi đây cũng từng là nơi mẹ tôi hay lui tới thường ngày"
Ngưng một lát, Ngô Sâm nói tiếp.
"Thiếu phu nhân là người phụ nữ đầu tiên mà Vũ thiếu gia dẫn về đây. Dù 7 ngày trôi qua không quá dài nhưng tôi thấy được tính cách của ngài ấy thay đổi rất nhiều. Ngài ấy thật sự may mắn khi có thiếu phu nhân. Đã đến lúc chuẩn bị cơm tối rồi, tôi đi đây. Chào thiếu phu nhân"
Ngô Sâm đứng dậy, cúi đầu chào cô rồi quay lưng lê từng bước chân nặng trĩu đặt trên nền đất.
Chắc thời gian lúc ấy anh phải vất vả lắm đúng không?