Editor: Bé Xúc Xích
Beta: Bạch Mạn Y
__________________
Sự buồn ngủ của Trì Hoan đã biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng lại cảm giác hốt hoảng giống như mình đang nằm mơ.Cái gì Mặc Thời Khiêm cùng một cô gái ở chung một chỗ, ai lại tỏ tình với anh…Ninh Du Nhiên không hiểu tại sao cô lại phản ứng như vậy, u mê hỏi:
” Hoan Hoan, cô đã ngủ chưa?”.
Trì Hoan hít sâu một hơi, dùng sức chà xát mặt mình, mới tĩnh táo nói:
“Cô nói, cô gặp Mặc Thời Khiêm cùng một cô gái ở chung một chỗ?”.
“Đúng vậy a.”
“Kiểu nữ nhân gì, bọn họ đang làm gì?”.
Chẳng lẽ… Anh lừa cô?
“À? Một cô gái hai mươi tuổi, so với cô lớn hơn vài tuổi, thật xinh đẹp thật hấp dẫn… Thật giống như mới từ nước Mỹ trở lại, làm gì không biết… Có thể là mở tiệc liên hoan gì đấy, ở trong phòng.”
Mới từ nước Mỹ trở lại… Đi sân bay đón bạn mở tiệc … Ừ, anh nói khả năng mở tiệc.
“Quý Vũ lại là ai?”.
Hoa đào của Mặc Thời Khiêm thế nào lại nhiều như vậy, so với cô còn nhiều hơn.
Ninh Du Nhiên đáp:
“… Lần trước ở 1999 các cô đã gặp rồi, cô còn cho cô ấy số điện thoại di động của Mặc Thời Khiêm, cô ấy vẫn một mực thầm mến Mặc Thời Khiêm.”
Trì Hoan không vui, nhưng vẫn là nhịn xuống, ung dung thản nhiên hỏi:
“Cô ấy tỏ tình?”.
“Đúng vậy nha.”
“Kết quả thế nào?.
“Bị cự tuyệt vô tình”.
Ninh Du Nhiên ở bên kia liếc mắt:
“Vệ sĩ kia của cô thật sự là… Anh ta có phải gay hay không? thích đàn ông à? Tôi thấy anh ta không mang theo con mắt nhìn nữ nhân.”
Trì Hoan “… A, hẳn không phải đâu.”
“Cũng đúng, dù sao trước kia anh ta cũng có vị hôn thê.”
“Vậy cô gọi điện thoại cho tôi là?”.
“Oh, tôi là muốn hỏi cô có biết cô gái kia là ai hay không, hôm nay lúc Quý Vũ tỏ tình giống như bị cô ta nghe được… Tôi có chút sợ cô ta lè lưỡi một cái:
“Tôi luôn cảm giác cô ta muốn trừng trị chúng tôi vậy.”
Trì Hoan cau mày:
“Có nhầm không vậy?”.
Còn trừng trị?Mặc Thời Khiêm bây giờ là người đàn ông của cô, người khác tỏ tình với anh cô còn không có tức giận đây… Đương nhiên cũng là vì anh đã cự tuyệt.
“Anh mắt cô ta thật là đáng sợ đấy.”
“Vậy cô nhớ về nhà sớm, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được được, tôi đây về nhà trước.”
“Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi đi.”
” Được.”
Ninh Du Nhiên một bên gọi điện thoại một bên từ trong thang máy đi ra, cô đã đến bãiđậu xe…..hôm nay cô mở cửa xe cùng xe của mẹ cô một dạng đang chuẩn bị cúp điện thoại, trước mắt một bóng ma xuất hiện.Trì Hoan ở bên kia cũng là đang chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên nghe một tiếng thét chói tai truyền tới….
“Các ngươi là ai, muốn làm gì?”.
Trì Hoan nhíu mày lại, lập tức nói ” Du Nhiên? Du Nhiên, cô làm sao vậy?”.
Cô chưa kịp nghe được thanh âm của Ninh Du Nhiên, điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.Trì Hoan nghe trong điện thoại di động truyền đến riêng tút tút thoáng cái cô khẩn trương lên, lại liền vội vàng gọi lại, nhưng không có người nghe.Cô từ trên ghế salon đứng lên, cầm điện thoại di động trong lúc nhất thời không biết làm sao, suy nghĩ lập tức mất đi, nhưng từ nơi này đến 1999, nếu quả như thật đã xảy ra chuyện gì, đợi cô tới cũng không kịp.
Bỗng dưng, quầng sáng chợt lóe trong đầu cô, cô gọi điện thoại cho Mặc Thời Khiêm.
Tút tút tút, lặp đi lặp lại không lâu sau đó vang lên một giọng nữ không cảm tình:
“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có người nghe, xin quý khách gọi lại sau…”.
Trì Hoan cắn môi, còn bảo nàng có chuyện thì gọi điện thoại cho mình, gọi điện thoại cho anh anh lại không nhận!? Vội vàng đem áo khoác ngoài cùng khăn quàng mặc vào lại tìm chìa khóa xe trong túi xách của mình, cô ở cửa đổi giầy liền chạy ra ngoài.Một bên chạy như gió lốc một bên gọi cho bạn của Du Nhiên, muốn hỏi bây giờ ai còn ở 1999.
…………
1999 hầm đỗ xe.Ninh Du Nhiên liếc nhìn điện thoại di động của mình rơi trên mặt đất, màn hình vỡ tan tành, cắn môi nhìn mấy gã sắc mặt khó coi mặc áo đen trước mặt, âm thanh run rẩy:
“Các người là ai?”.
Vài người nhìn nhau, cũng không nói chuyện, hai người đi lên trước liền một phải một trái túm lấy cánh tay của cô, cưỡng chế tính đem cô kéo đi.Ninh Du Nhiên kia nhìn qua sự tình, nhất thời sợ phát run:
“Buông tôi ra! Buông ra…”
Mấy gã nam nhân kia bịt tai không nghe, cũng không nói chuyện, chẳng qua là kéo cô tới trước cái xe màu đen cách đó không xa.Không nghi ngờ chút nào, bọn họ chính là muốn đem cô kéo lên xe.
Ninh Du Nhiên dùng sức giãy giụa, nhưng giãy giụa cũng vô dụng, cô bắt đầu hô cứu mạng, càng kêu càng khàn cả giọng;
“Cứu mạng… Có ai không, mau cứu tôi…”.
Ngay tại thời điểm cô tuyệt vọng, ánh mắt tối sầm lại, đèn xe đột nhiên rọi lại, lại vừa vặn rơi vào trên người của cô.Cô trong lòng hiện ra hy vọng, liền khóc kêu:
“Cứu mạng… Van cầu anh, mau cứu tôi… Giúp tôi báo cảnh sát…”.
Hy vọng thật ra thì rất yếu ớt, bây giờ vốn là thói đời nóng lạnh, huống chi bên này có mấy gã nam nhân trưởng thành, dưới tình huống này, nguyện ý nhúng tay vốn là không nhiều, cô chỉ hy vọng đối phương có thể giúp cô báo cảnh sát.Cửa ghế lái cuả chiếc xe Maybach màu đen lại đột nhiên bị đẩy ra, một cái quần tây dài màu đen bao quanh chân đặt trên mặt đất, ngay sau đó thân hình người đàn ông cao lớn liền từ trên xe bước xuống, trở tay đóng cửa xe lại.Hắn đang hút thuốc lá, giữa ngón tay còn mang theo điếu thuốc lá đã hút một nửa.Ninh Du Nhiên sững sờ, hai mắt đẫm lệ mông lung, cô gần như không thể tin được tự nhìn đến lại là Đường Việt Trạch.Đường Việt Trạch….
Bờ môi hắn chứa đựng ý cười, thờ ơ:
” Lan thành gần đây an ninh trật tự… Xem ra là rất kém cỏi rồi.”
Cô há mồm, nước mắt lại toát ra, nhỏ giọng nói “Mau cứu tôi…”.
Đường Việt Trạch đứng ở nơi đó, cũng không có ý tứ đi qua, nheo mắt lại, không nhanh không chậm nhớ tới:
” Lan Thành DP 262 1, Ninh tiểu thư, tôi có thể thay cô đem cái bảng số xe này nói cho người bạn thân thiên kim thị trưởng kia của cô biết…”.
Khi hắn thốt ra lời này, mấy gã nam nhân mặt như Setan gần như thay đổi tức thì.
Vài người lại lần nữa nhìn nhau, chỉ có một người nam nhân nhìn Ninh Du Nhiên, những người khác đều nhìn hướng Đường Việt Trạch.Ninh Du Nhiên thấy vậy, gấp gáp giậm chân:
” Đường Việt Trạch, anh còn không chạy mau?”.
Hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vẫn không quên hít một hơi thuốc lá thật dài, nụ cười khinh miệt liếc nhìn cô ta một cái….Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, lại mang theo cỗ khí thế mùi vị bất thiện, tận mấy đôi ánh mắt hướng phía cửa nhìn sang.Cô gái tuổi còn rất trẻ, mặc áo khoác ngoài màu đen quá gối, giày ống cao đem đôi chân dài nhỏ của cô bọc lại, mái tóc dài của Trì Hoan cũng đã được hơ khô, lúc này có vẻ hơi rối bù, nhưng lại là loại lười biếng xinh đẹp.
Sau khi tắm xong mặt của cô là không thoa phấn trang điểm, da thịt không chút tạp chất trắng nõn, lại không có gì khác nhau lớn vô cùng thanh thuần “U ” tại chỗ đã có người đứng lên, lên tiếng trêu đùa:
“Đây không phải là đại minh tinh Trì Hoan sao, là đi nhầm phòng rồi, hay là đặc biệt tới tìm ai à?”.
Trì Hoan là nữ nhân nổi danh ở Lan thành không người nào dám khinh nhờn, lại vừa là nhất đẳng mỹ nhân.Thịnh hành ngước mắt vô tình nhìn lướt qua, lại khi nhìn rõ mặt mũi người kia lúc hơi nhấc cao chân mày, sau đó không thèm để ý những người khác ngồi xung quanh mà nhấc chân trực tiếp đạp người nam nhân ngồi trên ghế salon một đạp.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->