Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 52: Mặc Thời Khiêm, anh đang chê em?




Editor:Thu Huyền

Beta: Stuki^^

A..

Mùi vị thật không tệ, ăn rất ngon.

Nam nhân cao lớn nâng chén cháo mùi vị không tệ, đặt trước mặt cô. Lần này Trì Hoan không có lại gây náo, ngoan ngoãn ăn xong một chén cháo.

Mặc Thời Khiêm lại rót một ly nước cho cô, sau đó liền thay cô trải chăn ra, an tĩnh rời khỏi phòng ngủ.

Trì Hoan buồn ngủ lại không thoải mái, rất nhanh thì mơ mơ màng màng ngủ.

Trong phòng khách, túi xách của Trì Hoan đặt ở trên ghế sa lon không ngừng truyền tới tiếng điện thoại di động.

Hắn đều không để ý.

Cho đến khi điện thoại di động của hắn đặt trên bàn uống trà cũng bắt đầu chấn động.

Hắn đi tới, cầm lên, mắt liếc tên phía trên, môi mỏng mở ra độ cong nhàn nhạt, ngón tay trượt nghe.

Bên kia quả thực là Mạc Tây Cố, anh ta đè thấp giọng: “Mặc Thời Khiêm.”

“Mạc thiếu có chuyện?”

“Trì Hoan bây giờ đang ở nơi nào?”

Mặc Thời Khiêm chân dài đi tới trước cửa sổ sát đất, một tay cắm vào túi quần, nhìn xuống cảnh tượng ngoài cửa sổ: “Tìm cô ấy có chuyện sao?”

Mạc Tây Cố yên tĩnh nửa giây, anh ta có thể cảm giác được, người đàn ông này thái độ có biến hóa vi diệu, sở dĩ vi diệu, là bởi vì biến hóa này không ai cảm thấy được, nhưng lại chỉ đủ để anh ta phát hiện.

“Cô ấy không có trả lời điện thoại của tôi, cũng không trở về Trì gia, người đại diện của cô ấy và bạn bè đều không liên lạc được.” Dừng một chút, anh ta trầm giọng nói: “Là anh lái xe mang cô ấy đi, chắc chắn anh biết bây giờ cô ấy đang ở đâu.”

Ở nơi nào?

Ở trên giường của hắn.

Mặc Thời Khiêm nháy nháy mí mắt: “Tối qua cô ấy dầm mưa, khả năng bị cảm, bây giờ không thoải mái.”

Dầm mưa…

Tối hôm qua đúng là có mưa.

Mạc Tây Cố ngồi ở thư phòng nhà mình, ngón tay cầm điện thoại di động hơi hơi căng thẳng, bên tai đột nhiên vang lên câu nói của Trì Hoan [anh có thể yêu cô ta, nhưng anh không nên gạt em.Tây Cố, em đối với anh rất thất vọng.]

Cô quả nhiên… Biết chuyện tối ngày hôm qua.

Cổ họng căng lên, âm thanh biến hóa trầm khàn: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Mặc Thời Khiêm cười nhạt: “Mạc thiếu, anh dường như luôn là quan tâm người không nên quan tâm.”

Trong lời này có ý đùa cợt, dùng từ phổ thông, nhưng tiếu ý đậm đặc, giương mặt đẹp trai của Mạc Tây Cố trầm xuống: “Mặc Thời Khiêm.”

“Mạc thiếu, anh tốn thời gian quan tâm Trì Hoan không bằng đi giải quyết hôn nhân của Tô Nhã Băng cùng Dương Hạo, còn mẹ anh cùng bạn gái anh mâu thuẫn, đó mới là nữ nhân do anh chọn lựa đấy.”

Mạc Tây Cố không lên tiếng, nhưng có thể nghe được hơi thở hào hển.

Mặc Thời Khiêm câu lên môi mỏng, giọng nói đè thấp nửa độ, đều đâu vào đấy nói nhỏ: “Coi như là hối hận, anh cũng chỉ có thể đem hối hận của anh thu hồi. Trì Hoan thích anh, nhưng cô ấy chỉ là ưa thích anh, sở dĩ cố chấp muốn gả cho anh, chỉ là bởi vì lúc trước cô ấy cho rằng anh là người có sẽ không bị cám dỗ, sẽ không lừa dối cô ấy…”

Giọng nói kia trong quanh quẩn gợi chút cười nhẹ, giống như là không đếm xỉa tới, đùa cợt: “Bây giờ, anh đã không phải người cô ấy muốn, cô ấy sẽ không lại tiếp tục muốn anh, cho nên… Anh tốt nhất cũng không cần cố gắng vãn hồi.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Mặc Thời Khiêm đứng lặng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn những hạt mưa rơi tí tách tí tách.

Hắn còn chưa quay đầu, lại một cú điện thoại gọi tới.

“Trì tiên sinh.”

“Trì Hoan đi cùng với cậu?”

” Ừ.”

“Bây giờ nó như thế nào?”

“Bị bệnh, không quá thoải mái, đang buồn ngủ.”

“Các người bây giờ đang ở nơi đó?”( nhà của Trì Hoan)

Anh ngước mắt, ngữ điệu không đổi: “Ở nhà của tôi.”

Trì Yên yên lặng mấy giây sau mới lên tiếng: “Cậu có ý gì?”

“Chính là ngài biết như vậy.”

“Chuyện khi nào?”

“Sáng nay.”

Lại trầm mặc mấy giây, Trì Yên chậm rãi nói: “Tôi nhớ là khi cậu vừa mới từ nước Mỹ trở về, tôi đã nói cho cậu biết, tôi xem trọng cậu, hỏi cậu có nguyện ý theo đuổi con gái tôi hay không, nhưng cậu nói cậu đã có vị hôn thê rồi.”

“Xưa không bằng nay.”

“Được, Thời Khiêm, nếu có cậu bảo vệ nó thì tôi yên tâm rồi, tôi cũng yên lòng đem nó giao cho cậu, cậu đừng để cho tôi thất vọng.”

“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

… …

Trì Hoan hỗn hỗn độn độn ở bên trong ngủ một ngày một đêm.

Đến lúc ăn cơm uống thuốc đều bị hắn bắt ngồi dậy, cho ăn cơm uống thuốc.

Lúc mới đầu cô còn cáu kỉnh với hắn, nhưng náo loạn hai lần đều vô dụng. Cô cũng biết nếu cứng rắn với hắn thì chỉ có cô là chịu thiệt, náo loạn gây gỗ với hắn thì người chịu thiệt vẫn là cô.

Cho nên cho dù mỗi lần bị khơi lên một bụng oán khí, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm.

Ngày thứ hai bác sĩ Phương lại truyền cho cô một chai nước nữa, đến chạng vạng tối khẩu vị của cô cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng để cho cô tức giận là Mặc Thời Khiêm không cho phép cô ở phòng ngủ ăn cơm, phải đem cô đến được phòng ăn.

Trên mặt cô vẫn là hơi trắng: “Em mệt quá, hơn nữa không có sức lực.”

Hắn vén chăn lên, đưa cánh tay về phía cô: “Anh bế em.”

Trì Hoan bất động: “Trên giường thoải mái, hơn nữa rất ấm áp.”

Hôm nay đích thực là lạnh, nhưng toàn bộ căn nhà đều có đầy đủ hệ thống sưởi ấm, coi như mặc đồ ngủ cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Hắn thản nhiên nói: “Ăn ở phòng ngủ, sẽ có mùi khói dầu.”

Trì Hoan “…”

Cô đổ nhào lên giường, quấn chăn bực bội quay đầu: “Em không ăn, ngược lại em cũng không ăn được, đều là anh ép em ăn.”

Mặc Thời Khiêm không nói một lời vén chăn lên ném qua một bên, đem người trên giường trực tiếp ôm vào trong ngực, ôm ngang lên liền đi ra ngoài: “Cơm nước xong tắm gội đầu.”

“Em không có quần áo để mặc.”

Anh thản nhiên: “Còn không còn tắm rửa nữa thì người muốn mốc rồi.”

“Mặc Thời Khiêm, anh đang chê em sao?”

Trì Hoan cảm thấy dù sao cô cũng là con gái, hơn nữa còn vẫn là một cô gái nhỏ, hắn có thể buộc cô ăn cơm uống thuốc, bởi vì cô dù gây náo loạn cũng biết rõ hắn vẫn là vì tốt cho thân thể của cô.

Nhưng là chê… Cô nổi giận!

Hắn không có chút rung động nào: “Tóc cũng mùi.”

Trì Hoan càng tức giận rồi, cô bị ướt đêm đó liền glộ sạch mái tóc, cũng chỉ tối hôm qua chưa gội mà thôi, làm sao có thể có mùi?

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là không nhịn được đưa tay sờ tóc của mình.

Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn động tác vô ý thức của cô, u mê mà mơ hồ, đáng yêu khả ái, độ cong trên môi không nhịn được lan ra.

Trì Hoan quặm mặt lại: “Đầu em rất sạch sẽ.”

Hắn đặt cô xuống ghế: “Ăn cơm.”

Cô hừ một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Hai ngày này mặc dù bị Mặc Thời Khiêm buộc ăn, nhưng đều chỉ ăn có chút ít, có thể do thân thể khá hơn một chút khẩu vị cũng theo trở lại. Hơn nữa bữa ăn này thức ăn trên bàn không chỉ phong phú, còn đủ màu sắc, mang theo mùi thơm làm người ta cảm thấy thèm khát.

Gắp mlọt miếng cá nếm nếm, mùi ngon, cô không nhịn được hỏi: “Cơm anh mua ở đâu vậy, ăn ngon quá.”

Ngày hôm qua ăn mỗi chén cháo cũng ngon vô cùng.

So với đồ ăn bên ngoài cô hay ăn thì cái này ngon hơn nhiều.

Mặc Thời Khiêm múc canh, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Giống đồ đi mua lắm sao?”

Trì Hoan ngậm đũa, ánh mắt trợn to: “Không phải là mua, chẳng lẽ là… Anh tự mình làm?”

Bởi vì cô chưa xuống bếp bao giờ, ở nhà không phải là gọi đồ bên ngoài chính là để cho người giúp việc của Trì gia làm, cho nên cô căn bản chưa từng nghĩ những thứ này là Mặc Thời Khiêm làm.

Lần này hắn không liếc về phía cô nữa: “Ăn cơm.”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->