Chỉ ngừng lại chừng vài giây, Mặc Thời Khiêm liền hoàn toàn khép cửa lại, xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy túi xách ban nãy tiện tay ném trên sofa. Anh bước tới lấy di động ra chuyển sang chế độ yên lặng, sau đó đặt lên bàn trà rồi mới rời khỏi.
Cả căn hộ liền chìm vào an tĩnh.
Trì Hoan lật người ôm lấy chiếc chăn mềm mại, cô mở mắt ra rồi nhắm mắt, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau trời nhiều mây âm u, mưa rơi rả rích. Trì Hoan đỡ trán đứng lên, có chút nhức đầu, trên người bốc mùi chua cô mới nhớ ra hôm qua chưa tắm giặt gì đã đi ngủ.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi tắm thật thoải mái sạch sẽ rồi chọn lấy một bộ đồ mặc lên người. Vừa lau tóc vừa tìm điện thoại, trong đầu cô suy nghĩ xem nên gọi đồ ăn nhanh hay tự mình đi ăn.
Tay vừa chạm tới di động, chuông cửa đã vang lên, không còn cách nào cô liền bỏ khăn lông xuống rồi đi ra mở cửa.
Là Mạc Tây Cố đến. Anh cau mày, tinh thần có vẻ không tập trung. Ánh mắt vừa nhìn liền bắt gặp hình ảnh cô vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, yết hầu lên xuống khàn khàn gọi: “Trì Hoan.”
Tối hôm qua anh để cho tài xế tới đón cô, kết quả tài xế nói với anh vệ sĩ của cô đã đem cô đi rồi. Sau cùng còn bồi thêm một câu: “Tuy nói là vệ sĩ nhưng anh ta cùng Trì tiểu thư có phải hay không có chút quá thân cận. Người không biết còn tưởng họ là tình nhân!”
Tình nhân, hai chữ này như khúc xương cá mắc ở cổ họng anh. Anh gọi cho cô cũng không ai bắt máy, liên tục mấy lần cô đều không nghe. Tâm phiền ý loạn khiến anh bực bội cáu gắt, không kiềm chế được liền gọi cho Mặc Thời Khiêm. Người kia lại thờ ơ nói với anh: “Cô ấy uống say, hẳn là ngủ thiếp đi nên không nghe máy.”
Trì Hoan lui về sau một bước để cho anh đi vào, giọng vẫn ngai ngái men rượu: “Tây Cố, sao anh lại tới đây?”
Mạc Tây Cố nhìn cô chằm chằm, dường như cô vẫn thế nhưng chỗ nào đó lại có cảm giác bất đồng.
Tính tình Trì Hoan anh thực ra không rõ ràng lắm.
-“Chuyện tối hôm qua, thật xin lỗi!”
-“Tối hôm qua có chuyện gì?”
Cô căn bản không nhớ rõ hôm qua là như thế nào. Mơ hồ nhớ được cô đi bar 1999 vô tình gặp Mặc Thời Khiêm cùng vị hôn thê của anh, còn có Đường Việt Trạch, sau đó cùng Du Nhiên đi ăn cơm, về sau nữa thì cô say rồi… kí ức cuối cùng là Mặc Thời Khiêm ôm cô trở về.
Mạc Tây Cố ngẩn ra, mãi mới kịp phản ứng, tối qua cô uống say, điện thoại cũng là do bạn cô cùng Mặc Thời Khiêm gọi tới thông báo, rất có thể cái gì cô ấy cũng không biết, vì vậy anh liền sửa lời: “Em ăn sáng chưa?”
-“Vẫn chưa. Vừa mới tắm xong!”
Anh thấp giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì để anh đi mua cho em.”
Trì Hoan lấy khăn lông lau sơ tóc: “Không cần phiền toái như vậy, em có thể tự gọi người giao tới.”
Anh kiên trì nói: “Em sấy tóc đi. Anh xuống lầu mua.”
-“Vậy cũng được. Tối qua em uống nhiều, bây giờ không có khẩu vị gì, anh mua cháo là được.”
-“Đã biết”
Trì Hoan nhìn người kia đi ra khỏi cửa, mím môi chậm rãi đóng cửa lại.
Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô trở lại ghế salon cầm điện thoại di động lên, trên màn hình là ba bốn cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc gọi lúc sáng sớm hôm nay. Cô như có điều suy nghĩ nhìn mốc thời gian, chậm rãi ấn nút gọi lại.
Giọng của Du Nhiên mơ mơ màng màng: “Alo…”
-“Du Nhiên! Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
-“Không có! Sao thế?”
-“Ban nãy Tây Cố tới tìm mình, tối qua anh ấy gọi tới mấy cuộc điện thoại mình đều không nghe.”
-“Anh ta ấy à?”
Ninh Du Nhiên bĩu môi một cái, bởi vì vừa tỉnh giấc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê nên lời nói ra cũng không kịp nghĩ ngợi: “Hôm qua cậu uống say nên mình liền gọi điện kêu anh ta qua đón, anh ta bảo lập tức tới ngay. Kết quả thì sao chứ, chúng ta chờ thật lâu cũng chỉ đợi được tài xế của anh ta mà thôi. Cuối cùng vẫn là vệ sĩ của cậu đáng tin hơn, đột nhiên xuất hiện đưa cậu về.”
Trì Hoan mím môi thật lâu không lên tiếng.
Ninh Du Nhiên lúc này mới có điểm thanh tỉnh: “Hoan Hoan!”
-“Không sao, cậu ngủ tiếp đi.”
-“Vậy được rồi.”
Cúp điện thoại, Trì Hoan ngồi im không nhúc nhích, vài phút sau mới cất di động đứng dậy tìm máy sấy hong khô tóc.
Mạc Tây Cố mua cháo lên rồi ngồi nhìn cô ăn, Trì Hoan dùng muỗng múc cháo chậm rãi đưa lên miệng, thuận tiện hỏi anh: “Tây Cố! Anh tìm em có chuyện sao?”
Người đàn ông thẳng tắp nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Lần trước hẹn em đi xem nhẫn cưới mà đột nhiên có công chuyện….”
Trì Hoan cong môi cười: “Hôm nay đi được không?”
Ngày kia là ngày cưới rồi, mà tới giờ nhẫn cưới còn chưa chuẩn bị xong.
Mạc Tây Cố nhìn nụ cười của cô, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gấm, thấp giọng nói: “Tôi vừa chọn được một chiếc. Em xem có thích hay không? Nếu không vừa ý chúng ta lại đi chọn lại!”
Trì Hoan liếc anh một cái, môi đỏ mọng tủm tỉm cười, đưa đôi tay trắng nõn nhận lấy hộp gấm đỏ.
Ồ, là một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, cỡ chừng chín carat. Tuy Trì Hoan từ nhỏ giàu sang, đối với châu báu cùng đồ trang sức quý giá không mấy xa lạ, thế nhưng cũng không kiềm được yêu thích.
Keo kiệt tiêu tốn thời gian ở bên cô vậy mà lúc tiêu tiền cho cô lại không keo kiệt chút nào nhỉ, bỏ vốn lớn như vậy.
Mạc Tây Cố thấy cô ngẩn ngơ nhìn nhẫn kim cương, mi tâm hơi nhíu lại ấm giọng hỏi: “Em không vừa ý sao?”
Trì Hoan lúc này mới ngẩng đầu hướng anh nhoẻn miệng cười: “Nào có người phụ nữ nào không thích kim cương? Huống hồ là viên lớn như thế này! cảm ơn anh, em rất thích!”
Lời nói thoả đáng nhưng nghe vào cũng không khiến uất khí trong lòng anh tiêu tán bớt.
Có lẽ là vì nụ cười hôm nay không giống với khi cô nhận bó hoa hồng, lúc ấy mắt cô sáng lên cảm động cùng kinh hỉ, sau đó khoé môi không tự chủ liền kéo lên thành một độ cong.
Trì Hoan không để ý tâm tình người kia, trên mặt vẫn tươi cười, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn nhìn anh: “Vậy hôm nay anh định thực hiện ước hẹn đưa em ra ngoài sao?”
Mạc Tây Cố nhìn cô có vài giây ngắn ngủi xuất thần sau đó lắc đầu đạm giọng nói “sắp tới hôn lễ rồi, hai ngày này tôi phải tranh thủ giải quyết việc công ty cùng chút chuyện trong đám cưới nên tạm thời không có thời gian.”
Ngừng một chút anh mới đưa tay vuốt đầu cô: “Đợi đến khi du lịch châu Âu tôi sẽ đưa em đi chơi.”
Hai người lại nói chuyện một hồi sau, Mạc Tây Cố mới đứng dậy rời đi.
Trì Hoan tiễn anh xuống dưới nhìn anh ly khai.
Khi quay lại phòng chợt thấy lọ hoa hồng vẫn còn đó, cô đưa tay chạm nhẹ ….cánh hoa đã héo hon.
Thật ra cô vẫn luôn biết, hoa nở chóng tàn.
Ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, tới gần trưa cô mới hẹn Du Nhiên ra ngoài ăn cơm dạo phố.
-“Ai nha cậu cũng sắp làm cô dâu rồi thế nào lại rảnh rỗi như vậy?”
-“Không phải là đang đi mua đồ sao, nào có rảnh chứ, sau khi kết hôn liền đi châu Âu, sau đó thì phải dọn về nhà mới rồi, mình đây là mua trước quần áo cùng nội thất đó.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->