Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 19: Mùi hương dụ hoặc, tâm tình rung động




Khoảng cách có chút gần, hô hấp của anh phả lên da thịt cô ngưa ngứa, Trì Hoan theo bản năng muốn lui về sau lại phát hiện cằm bị tay anh giữ không có cách nào nhúc nhích.

“Đừng động!”

Mặc Thời Khiêm đặt hộp khăn giấy giữa hai người, một tay nâng cằm Trì Hoan, tay kia tỉ mỉ giúp cô lau mặt. Trì Hoan ngồi im không động, mặc cho anh lau. Trong xe Pagani xa hoa đắt tiền, khăn giấy tự nhiên cũng là loại hảo hạng, vừa mềm vừa thơm, thực ra có thơm hay không cô cũng không ngửi thấy vì khứu giác giờ phút này bị bao trùm bởi hương vị của người đàn ông trước mặt. Không biết là mùi sữa tắm, dầu gội hay kem cạo râu. Đơn thuần là mùi của anh, nhẹ nhàng, khoan khoái rất dễ chịu.

Dùng khăn giấy lau khó có thể sạch được, Mặc Thời Khiêm cau mày hỏi “Có khăn ướt không?”

Trì Hoan mở túi lật tìm lấy khăn ướt đưa cho anh, Mặc Thời Khiêm lại lau thêm hai lần nữa, lau tới khi cả gương mặt cô trắng nõn trở lại, trừ vết thương trên trán thì không còn chút lấm lem. Đem chỗ khăn bẩn vứt đi, lúc này anh mới nhìn cô trầm giọng chất vấn:“Đại tiểu thư của tôi, cô hiện tại có thể cho tôi biết lí do tại sao cô ngây ngốc đứng đó để mặc fan làm bị thương?”

Bên cạnh bảo vệ cho cô vài năm, anh thực ra hiểu được cô vài phần, vì vậy lúc ấy anh không nói gì, trực tiếp ôm cô rời đi. Trì Hoan nhìn có vẻ hào phóng kiêu ngạo, nhiều lúc cũng chỉ là vẻ ngoài thôi.

Cô mím môi mất mác nói:”Fan của tôi, chỉ vì ánh sáng có chút mờ ảo, vậy mà không một ai nhận ra tôi”

Một hồi cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú lãnh đạm trước mặt:“Anh, cách xa như vậy sao có thể nhận ra?”

Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt liếc cô, nâng mắt lên:“Bọn họ đương nhiên không nhận ra cô, dù sao trong ấn tượng của họ cô cao trên 1m65, hôm nay cô lại không mang giày cao gót nên không ai liên tưởng cây nấm lùn trong góc kia là nữ thần của họ”.

Trì Hoan:“…”

Ngươi cao ngươi liền rất oai, hừ!

Mang tâm tình sa sút, Trì Hoan tựa trên cửa sổ xe nhìn cảnh đêm bên ngoài không ngừng biến hóa. Lan thành rất đẹp, mà giờ này hết thảy những phồn hoa xinh đẹp ấy chẳng liên quan gì tới cô. Nhớ tới chuyện vừa rồi,cô lặng lẽ nhắm nghiền mắt, môi bị cắn đến trắng bệch.

Chiếc Pagani dừng trước cửa căn hộ cao cấp, Mặc Thời Khiêm xuống xe thay cô mở cửa, Trì Hoan mang trang phục bị cô cọ bẩn ôm trong tay:“Tôi tự mình lên được, anh cùng bạn anh cũng nên trở về đi thôi”. Nói đoạn bĩu môi mất hứng bổ sung một câu:“ Trang phục của anh tôi sẽ để người giặt sạch rồi trả lại, hoặc đền cho anh một cái giống y như thế!”

Mặc Thời Khiêm không có tâm tư quản Trì Hoan châm chọc, một tay cắm vào túi quần, mắt vẫn nhìm chằm chằm vết thương trên trán cô, nhàn nhạt hỏi:“Cô chắc chắn sẽ tự thoa thuốc?”

Trì Hoan không thèm để ý nói:“Vết thương nhẹ thôi!”

Anh liếc cô một cái, đi tới trước cửa kính ô tô giơ tay ra hiệu:“Cậu đi về trước”

Người đàn ông trên ghế lái cợt nhả:“Thế nào? Chuẩn bị qua đêm với đại tiểu thư?”

“Trán cô ấy bị thương, cần xử lý”

Người đàn ông trong xe lắc đầu cười, gương mặt yêu nghiệt nhuốm màu ngoan tuyệt:“Bên người phụ nữ của tôi tồn tại nam nhân như vậy, tôi liền làm thịt hắn”

“Nếu như cậu có thể có nữ nhân, tôi đây liền thay cậu làm thịt”

Nói xong, Thời Khiêm không thèm để ý Trương Tuấn đờ mặt phía sau, xoay người hướng phía Trì Hoan đi tới. Anh nhất định phải đưa cô về, Trì Hoan cũng không cự tuyệt, đứng tại chỗ giương mắt nhìn xe lao vút trong đêm, lại nhìn người đàn ông cao ngất lạnh lùng đang bước tới:”Mặc Thời Khiêm, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?

Anh lãnh đạm ừ một tiếng

“Chiếc Ghosts anh lái đi đón tôi hôm ở trường cũng là mượn của người kia?”

“Ừ”

“Ồ”, cô hơi hơi kéo dài giọng:“Anh ta không chỉ rất có tiền, dáng dấp cũng thực đẹp”

Mặc Thời Khiêm hiển nhiên đối với vấn đề này không có hứng thú bàn luận, qua loa ừ một tiếng.

“Anh cùng anh ta thật sự là anh em sao?”

“Không thì sao?”

“Anh đây không phải là bị anh ta bao nuôi chứ?”

“…”

Anh cúi đầu nhìn cô một cái, ung dung nhếch môi đáp trả:“Trì đại tiểu thư không bằng cân nhắc Mạc Thiếu có đang bao nuôi Tô Nhã Băng không thì hơn”

Trì Hoan cứng đờ, sau đó liền không lên tiếng. Cô không nói một lời đi ở phía trước, Mặc Thời Khiêm không nhanh không chậm theo phía sau.

Về tới phòng, Trì Hoan ghét bỏ quần áo bẩn thỉu, nhất định phải tắm xong đổi quần áo mới chịu bôi thuốc. Mặc Thời Khiêm mặc dù nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì, an tĩnh chờ cô ở ngoài phòng khách.

Cô ở bên trong rất lâu sau mới mặc áo choàng tắm từ trongphòng đi ra, anh liếc mắt liền phát hiện vành mắt cô đỏ hơn nhiều so với lúc ở trên xe, hẳn là vừa rồi đã khóc. Ánh mắt tịch mịch lại có chút lạnh nhạt chế giễu. Ngay từ đầu đã biết trước Mạc Tây Cố không yêu cô, giờ còn khóc gì chứ.

Trì Hoan không có chú ý ánh mắt chẳng che giấu tâm tình của anh, khoác áo ngồi xếp bằng trên ghế, bó gối mặc anh thoa thuốc quấn bông. Trì Hoan vừa tắm xong, Mặc Thời Khiêm mới dựa vào cô hơi gần liền ngửi được hương vị thiếu nữ thoang thoảng. Bất giác trong đầu hiện lên hình anh tối qua cô không mặc gì. Lẽ ra anh phải vội vã chuyển mắt, nhưng lúc ấy thần trí mê muội khiến anh nhìn cô chòng chọc tới mười mấy giây đồng hồ, thế cho nên từng đường cong lả lướt trên cơ thể cô anh đều khắc sâu trong tâm trí.

Thời thiếu niên mười bảy mười tám anh từng bị bạn bè cười nhạo rằng người ta lộ chút da thịt cũng quay đầu, đến ngực phụ nữ hình dạng thế nào cũng không biết. Yết hầu trượt lên trượt xuống, đáy mắt phát ra nóng bỏng cùng thâm sâu, hết lần này tới lần khác cô gái này lại tín nhiệm anh như thế, bị anh thấy hết còn không chút nào phòng bị.

Mặc cho trong đầu toàn hình ảnh xấu xa, Mặc Thời Khiêm vẫn giữ biểu cảm lãnh đạm không chút dao động, Trì Hoan càng không nhận thấy điều bất thường.

Tối qua nhìn cô không mảnh vải, hiện tại lại dựa gần như vậy, anh thấy càng rõ da thịt cô tinh tế nhẵn mịn toả ra mùi hương mê người dụ hoặc anh dao động.

“Mặc Thời Khiêm”

Cô đột nhiên mở miệng gọi anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn khiến đồng tử anh co rụt, âm thanh trầm khan nhẹ hỏi:“Làm đau cô?”

Cô nhìn anh mím môi hỏi:“Mẹ của Mạc Tây Cố muốn anh ta ngày mai đưa tôi đi thử áo cưới”

Sau một khoảng tĩnh lặng, anh khôi phục giọng nói thanh tuyền lãnh đạm:“Cho nên?”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->