"Anh!”
“Chúng ta đi thôi!”
Mặc Lệ Tước thanh lịch ôm Cố Nam Nam chầm chậm lướt qua Du Minh Tuấn.
Mặc dù trong lòng khó chịu, không muốn buông bỏ, hắn cũng chỉ có thể đứng một chỗ, nắm chặt tay.
Trong mắt hiện lên một tia buồn rầu, thứ thuộc về hắn, hắn nhất định sẽ lấy lại.
Sau khi rời đi, Cố Nam Nam lập tức buông tay ra khỏi cánh tay Mặc Lệ Tước, đầu hơi cúi xuống, “Mặc Lệ Tước, vừa rồi lời tôi nói chẳng qua là cho Du Minh Tuấn nghe để anh ta biết khó mà lui, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Đặc biệt là câu nói hoang đường cái gì muốn về nhà bồi thường của hắn.
Căn bản không thể tin, cô cũng không có ý định muốn chấp nhận nó.
Mặc Lệ Tước đứng thẳng, dáng người thon thả với tỉ lệ vàng hoàn hảo lấp lánh sáng lên đến không rời được mắt.
Hắn chính là một người như thế, ngay cả khi hắn không làm gì, cứ đơn giản đứng một chỗ như vậy cũng có thể trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
“Cô Cố cảm thấy lợi dụng xong tôi thì có thể tùy tay vứt bỏ? Đúng không?” Sau khi diễn xong, đã muốn cắt đứt quan hệ với hắn như thế?
Cố Nam Nam: “……” Cô hoàn toàn không có ý này, không hề liên quan đến suy nghĩ đó.
“Tôi không có!” Cô muốn cực lực giải thích.
“Cố Nam Nam, đêm nay cô là bạn gái của tôi!” Hắn lạnh lùng bá đạo tuyên thệ.
“Ha?” Cố Nam Nam chán nản đỡ lấy trán, “Tôi nghĩ rằng anh nhầm lẫn rồi, tôi là bạn gái của Lệ tiên sinh, anh tìm người khác đi! Tôi nghĩ rằng chỉ bằng một thân da người này của anh, tìm một người bạn gái là không thành vấn đề.”
Cô phất tay về phía hắn, xoay người.
Tay bị giữ lại, “Cố Nam Nam, ý cô là gì?”
Nụ cười trên mặt Mặc Lệ Tước đã không còn, hắn ở trước mặt khiến cho cô khó chịu như vậy sao?
“A? Ý gì? Vừa rồi tôi cũng đã nói rất rõ ràng!”
Vẻ mặt cô chân thực, có vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra giữa hai người, thanh triệt sạch sẽ như nước tinh khiết trên kệ hàng ở siêu thị.
Hắn ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp, mang theo dịu dàng ôn tồn, “Tôi chỉ muốn cô, Cố Nam Nam, hãy hứa với tôi, ở lại bên cạnh tôi đừng đi đâu cả.” Ánh mắt hắn đã mất đi sự lạnh lẽo vừa rồi, bị một thứ biểu cảm bao vây, một tia sáng hạnh phúc nhàn nhạt như ánh sáng đom đóm từ trong mắt hắn phản chiếu ra.
Hắn cũng thật cảm động, dường như thật sự yêu Cố Nam Nam.
Chỉ có trong lòng Cố Nam Nam rõ ràng, người trước mặt này đã sớm đóng băng trái tim cô, chỉ cần không phải là người trong lòng hắn, có lẽ bất luận là người nào cũng không thể bước vào trái tim hắn, chứ đừng nói đến tình yêu.
Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là giả dối, không thể tin.
Cố Nam Nam tự thuyết phục mình.
Cô mỉm cười, cười đến rất khôi hài, cười chế giễu Mặc Lệ Tước đồng thời cũng tự châm biếm chính mình, “Đừng nói đùa, trò đùa kiểu này không vui chút nào. Giữa chúng ta đã kết thúc, bắt đầu từ khi tôi không thể đi học.”
Cô dừng lại, tiếp tục, “Hơn nữa tôi đã kết hôn với Lệ tiên sinh, bây giờ tôi đã là vợ của người khác!”
Gián tiếp nói cho hắn rằng, giữa bọn họ đã hoàn toàn kết thúc.
Vợ của người khác, những lời này nghe ra cực kỳ chói tai, mặc dù người đó trong miệng cô chẳng qua chỉ là một bóng dáng khác của hắn, nhưng cũng làm hắn rất khó chịu, ánh mắt hắn sâu thẳm, không tự giác tăng thêm lực đạo, “Lệ tiên sinh? Trong mắt cô cũng chỉ có Lệ tiên sinh? Muốn nhìn thấy hắn đến thế sao? Rất tốt, bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội này……”
—— Bộp ——
Ban đầu đại sảnh tương đối ảm đạm trong nháy mắt đã trở nên đẹp đẽ.
Trên sân khấu lớn, MC cầm micro mở miệng, “Kính thưa các vị tiên sinh, các quý bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành, trong ngọn đèn dầu rã rời này, ban đêm vẫn tuyệt đẹp, tôi rất vui mừng vì mọi người có thể gặp nhau trong một đêm tuyệt đẹp như vậy, cho mời Quý lão thái gia Quý thị phía dưới lên phát biểu, mọi người hoan nghênh!”
Phía dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Cố Nam Nam âm thầm nôn mửa, cái người MC này cũng thật phóng đại.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ đầy bản lĩnh từ từ bước lên sâu khấu với sự giúp đỡ của người phụ nữ, giọng nói già nua nhưng đầy mạnh mẽ nặng nề vang lên.
“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của tôi, tôi thật vui mừng khi có nhiều bạn bè đến tham gia như thế, trong dịp quan trọng này, tôi còn có một việc muốn tuyên bố, tôi quyết định giao Quý thị cho cháu trai nhỏ của tôi đảm nhiệm…… Cho mời cháu trai Quý Bắc Thần của tôi lên cho mọi người đôi câu.”
Hả?
“Quý Bắc Thần?” Cố Nam Nam cho rằng mình nghe lầm, hỏi Mặc Lệ Tước bên cạnh, “Vừa rồi lão gia gia ấy nói là Quý Bắc Thần đúng không?”
Ánh mắt Mặc Lệ Tước sâu thẳm như biển sâu, nhìn lại cô, "Cô biết cháu trai của Quý lão gia?”
Cố Nam Nam nhanh chóng lắc đầu, “Không, tôi chỉ cảm thấy tên Quý Bắc Thần này quen thuộc, không ngờ người trùng tên trùng họ lại nhiều đến thế?”
Mặc Lệ Tước: “……”
Ý thức tự định vị của cô gái này quá thừa, tự tiện cảm thấy rằng chỉ là người cùng tên, chẳng phải cô đang nghĩ về cùng một người với gia hỏa này sao?
Là do cô quá ngu ngốc, hay là do cô quá thông minh?
Thôi, rất nhanh sẽ biết được sự thật.
Đó cũng là mục đích hắn muốn cô đến đây đêm nay.
Để cho cô hoàn toàn hiểu ra rằng Thần trong miệng cô cuối cùng là loại nhân vật như thế nào.
Cố Nam Nam vẫn đang suy nghĩ, nhưng khi cô nhìn thấy người bước lên sân khấu, cô kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm Quý Bắc Thần trên sân khấu, mắt cũng không chớp.
Hắn duyên dáng tao nhã trên sân khấu, tuấn mỹ khuynh thành, đã không còn nụ cười ngây ngốc ánh mặt trời như thường ngày, đã bị thay thế bằng những nụ cười thanh lịch, Cố Nam Nam không thể tin được, người mà ngay từ đầu đã bị cô tự cho rằng là tên nghèo Thần, vậy mà bây giờ đã là Quý tôn tử nổi danh lừng lẫy khắp thế giới ——
Cô thật sự hy vọng có người đến nói với cô, đây không phải sự thật.
Sau khi Quý Bắc Thần lên sân khấu nói cái gì, cô hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu như một mảnh bột nhão, mơ mơ màng màng không thể phân rõ được điều gì.
Trái tim cô đau đớn, cảm thấy mình bị phản bội.
Mặc dù giữa bọn họ chỉ là bạn tốt!
Cô lặng lẽ xoay người ——
“Nam Nam, cô đi đâu?” Mặc Lệ Tước kéo tay cô.
Cô ngẩng đầu vành mắt hơi phiếm hồng, “Mặc Lệ Tước, ngay từ đầu anh đã biết đúng không?”
“Cô muốn gì?”
Cô dùng sức ném tay hắn ra, lùi về sau mấy bước, cười bi thương, “Đàn ông các người không một ai tốt cả, lời nói của các người đều không thể tin, không thể tin!”
Cô nhanh chóng xoay người che mặt chạy về phía cửa.
Mặc Lệ Tước không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn cô rời đi.
Mục đích của hắn đã đạt được, kế tiếp hắn sẽ chờ đợi để cởi bỏ khăn che mặt của Lệ tiên sinh thần bí, tất cả sẽ kết thúc.
Quý Bắc Thần vẫn còn trên sân khấu, khi nhìn thấy bóng dáng thương tâm của Cố Nam Nam rời đi, hắn nhanh chóng kết thúc rời khỏi sân khấu chạy về phía cô.
Trên con đường bên ngoài Thế Giới Đêm, hắn rốt cuộc cũng đuổi kịp cô.
“Nam, khoan đã!”
Hắn sải bước đến trước mặt cô, ngăn cô lại, há miệng thở hổn hển, “Nam, cậu nghe mình!”
Hắn muốn ôm cô, lại bị cô đẩy ra, cô rống lên, “Đừng chạm vào tôi!”
“……” Hắn im lặng trong chốc lát, “Nam Nam, cậu đừng kích động, có thể bình tĩnh nghe mình nói được không?”
Cố Nam Nam lúc này nơi nào còn nghe được, chạy sang phía bên kia.
Quý Bắc Thần đuổi theo sau, “Nam, mình thật sự không phải cố ý muốn giấu cậu, mình cũng vừa mới quyết định hôm qua, nghĩ thầm chờ sau khi qua thời gian nhậm chức sẽ nói với cậu, mình không nghĩ cậu sẽ xuất hiện.”
Cố Nam Nam chạy điên cuồng, gió gào thét lướt qua cô, như một cái gai làm mắt cô bị thương, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
Quý Bắc Thần là bạn trai của cô, là bạn thân chi phân tín nhiệm, không ngờ biết nhau nhiều năm như thế, bây giờ mới biết được thân phận thật sự của hắn, điều này có buồn cười không chứ?
Cô té ngã, hắn đuổi kịp cô.
“Nam, cậu không sao chứ!”
Cố Nam Nam không màng trên người chật vật, cuộn tròn người lại, vùi đầu vào đầu gối, "Đừng đến gần tôi! Thần, tôi không ngờ cậu vậy mà lại lừa gạt tôi! Tôi tín nhiệm cậu như vậy, tin tưởng cậu, tôi chưa giấu cậu cái gì bao giờ?”
Nhưng chính người bạn mà cô cực kỳ tin tưởng, lại ——
Thật sự, cô rất đau!
“Mình xin lỗi, Nam, thật ra mình chưa từng nghĩ đến sẽ phải trở lại, sở dĩ mình đến làm vị trí này, là bởi vì chỉ có tiền có quyền trong tay, mình mới có thể bảo vệ cậu tốt hơn! Nam, mình không muốn nhìn thấy cậu chịu thương tổn, cho nên, sau này mình sẽ bảo vệ cậu, không để cậu bị tổn thương một lần nào nữa!”
Cố Nam Nam từ trong đầu gối ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, cánh môi khẽ mở, vừa muốn mở miệng.
Từ sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, “Quý tổng, có phải anh nhầm lẫn rồi không? Nam Nam là vợ của tôi, ngay cả khi bảo vệ cũng là tôi bảo vệ cô ấy, khi nào đến lượt anh?”
Mặc Lệ Tước xuất hiện phía sau hai người, hai tay vẫn lạnh lùng nhét trong túi quần, nhìn qua tuấn mỹ phi phàm, tự phụ nho nhã.
Quý Bắc Thần lạnh xuống, “Anh đến làm gì, đừng mơ tưởng lại làm tổn thương Nam!”
Hắn cười, cười đến cao ngạo lạnh lùng, đi đến bên cạnh Cố Nam Nam, khom lưng ôm cô vào trong lòng, lạnh giọng nói với Quý Bắc Thần, “Quý tiên sinh, tổn thương cô ấy có lẽ là anh, đừng nhầm lẫn nữa.”
Nói xong, ôm cô rời đi.
Nước mắt Cố Nam Nam ào ào rơi, cô vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt làm ướt áo sơ mi trắng của hắn, hắn không nói một lời, tùy ý để cô khóc.
Ánh mắt hắn không còn lạnh nữa, trái tim hắn như dòng sông băng bị đông lại thì giờ đang tan chảy với một tốc độ nhanh chóng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận thức được, có cái gì đó đã mọc rễ nẩy mầm, lớn lên……
Ôm cô đi vào bãi đậu xe, mở cửa xe ở ghế phụ ra, bế cô vào, rồi mới đi đến ngồi lên ghế lái.
Không lập tức khởi động xe, mà im lặng châm một điếu thuốc.
“Thật ra anh đã sớm biết đúng không?” Cô lại lặp lại câu nói đó.
“……” Hắn không nói, xem như cam chịu.
Cố Nam Nam lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, xấu hổ nói, “Cảm ơn!”
Mỗi lúc cô chật vật nhất, dường như người xuất hiện ở bên cạnh cô luôn là hắn.
Hắn không trả lời, cô cũng không tiếp tục mở miệng.
Rốt cuộc hai người trước đó vẫn luôn đánh đánh giết giết, bây giờ đột nhiên muốn bắt tay giảng hòa, thật sự là một tình huống khó tin, hơn nữa cô cũng không biết trong lòng Mặc Lệ Tước rốt cuộc đang nghĩ như thế nào, bây giờ nếu lại nói lung tung, chọc hắn nổi giận, không chừng hắn sẽ biến đổi luật pháp để trừng phạt cô.
Mặc dù trong lòng rất biết ơn, nhưng cô cũng không quên nỗi đau mà hắn dành cho cô.
Ước chừng sau khoảng hai ba phút, hắn hút thuốc xong, hắn phun ra ngụm khói cuối cùng, lượn lờ trên mặt cô, hắn nghiêng người đến gần, hơi thở phà lên mặt cô, ánh mắt như một ngọn đuốc, “Cô định cảm ơn tôi như thế nào?”