Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 78: Tôi không ngại cô hận tôi




"Cố Nam Nam, cô quay lại cho tôi!" Mặc Lệ Tước muốn giữ chặt cô, tay lại thất bại dừng lại giữa không trung.

Cô dường như không nghe thấy, chạy nhanh về phía trước, ánh đèn chói lóa đi kèm với tiếng kèn bén nhọn, cô kinh ngạc phản ứng lại, sững sờ tại chỗ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cô mang theo nước mắt......

"Cố Nam Nam!" Mặc Lệ Tước không chút nghĩ ngợi bay nhanh đến, rất đáng tiếc là vẫn chậm một bước.

Phanh --

Tiếng phanh thật mạnh, vang tận mây xanh.

Vào lúc đó trong nháy mắt trái tim Mặc Lệ Tước đã hung hăng run rẩy, một nỗi sợ hãi chưa từng có, hắn đang sợ hãi, sợ mất đi.

Thế nhưng đối với một người sinh ra đã không có cảm xúc lại có cảm giác như vậy, hắn tỏ vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi hắn vậy mà không màng đến đèn đỏ đã xông lên, chỉ là có người trước hắn một bước đẩy cô ra.

Cố Nam Nam ngã lên sàn nhà bên cạnh, mắt trừng trừng, như mắt cá chết, miệng há hốc, toàn thân nhũn ra, khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trong vũng máu, cô rít lên sợ hãi, "Ba!"

Ba cô đang nằm trong vũng máu tươi, xung quanh ông rải rác thức ăn mà ông đã mua, ánh mắt ông vội vàng nhìn cô, miệng động đậy như muốn nói gì đó.

"Ba! Ba tỉnh lại, tỉnh lại! Con là Nam Nam, ba!" Toàn thân cô nhũn ra, toàn thân đã mất đi sức lực, chỉ có thể gian nan bò qua từng chút một, tay run rẩy chạm vào ba mình đang trong vũng máu, "Ba, ba, con là Nam Nam, ba!"

Cô nhìn đám đông một cách tuyệt vọng, bi thương đau khổ, "Có ai có thể cứu ba tôi, cầu xin mọi người! Cứu ba tôi!!!"

Đám người ai cũng thờ ơ lạnh nhạt, không một ai tiến lên giúp đỡ.

Nhưng vào lúc này, Mặc Lệ Tước mặt vô cảm, cong lưng bế Cố Chấn Hải lên, chạy về phía bệnh viện gần nhất.

..................

Bệnh viện nhân dân Hải Thành.

Tại cửa phòng cấp cứu ở lầu một, Cố Nam Nam đứng chết lặng, quần áo trên người đã bị nhuộm đỏ, đầu óc cô trống rỗng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, tại sao người cứu cô lại là ba, tại sao người bị đâm trúng không phải là cô......

Một loạt câu hỏi hung hăng nuốt chửng nội tâm cô, cô giơ tay cho chính mình một cái tát.

Khi Cố Nam Nam chuẩn bị cho mình một cái tát, tay cô giơ lên đã bị hắn giữ lại.

"Cố Nam Nam, cô làm gì vậy?" Giọng nói của Mặc Lệ Tước vẫn luôn lạnh lùng.

Cố Nam Nam đỏ mắt muốn rút tay về, "Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn gặp anh, anh đi đi!"

Cô không biết hắn đã đứng ở đây bao lâu, thậm chí cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Chuyện hắn ôm Cố Chấn Hải chạy như điên một đường đưa ông đến bệnh viện cô cũng hoàn toàn quên mất.

Hắn nhìn xuống cô thấp giọng, "Cố Nam Nam, cô đừng như vậy!" Trong mắt hắn tràn ngập một ánh sáng mềm mại mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, hắn bỏ thêm câu, "Ba cô sẽ ổn thôi."

Cô ra sức rút tay về, không cuồng loạn, mà dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn hắn, "Tôi hận anh."

Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không vượt đèn đỏ, ba cũng sẽ không vì cứu cô mà bị xe đụng phải.

Cô đều quy kết tất cả mọi chuyện lên người hắn để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Tầm mắt hắn đen bóng bức người, "Cô hận tôi đã đủ chưa?"

Từ ban đầu giữa bọn họ chính là căm hận lẫn nhau mà thành lập nên quan hệ, cô có hận hắn hay không, hắn căn bản sẽ không quan tâm, chỉ là --

Loại tình huống trước mắt này cũng không phải hắn muốn gặp, xảy ra loại chuyện này, hắn tỏ vẻ rất đau lòng.

Ánh mắt Cố Nam Nam càng thêm lạnh băng, thậm chí mang theo độc ác, tuôn ra vài chữ từ trong kẽ răng, gằn từng chữ một, "Nếu ba tôi có bất trắc gì, anh chính là hung thủ giết người, tôi sẽ tính bút trướng này trên đầu của anh."

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, "Nếu hận tôi có thể khiến cô dễ chịu một chút, tôi không ngại cô càng thêm hận tôi."