Rất nhanh, Cố Nam Nam đã xử lý xong thủ tục đi vào phòng, xoay người kéo hành lý của hắn, lại bị hắn đoạt lấy, "Cậu là phụ nữ thì đừng làm như mình là đàn ông, như vậy sẽ không kết hôn được."
Hắn dẫn theo hành lý, mang ánh mặt trời sau lưng, vầng sáng màu vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên người hắn, bóng rơi xuống gương mặt tinh tế, Cố Nam Nam thế nhưng trong nháy mắt đã ngơ ngẩn ra.
Bao lâu rồi không nhận ra, tên thối này càng ngày càng đẹp a.
"Có phải rất đẹp trai không? Nhìn đến ngốc đi!" Hắn xoa đỉnh đầu cô, cười hắc hắc.
Cô liếc mắt, "Có con khỉ." Phải thừa nhận rằng lúc đó trong nháy mắt cô đã nhìn đến ngơ ngẩn, nhưng cô nhất định sẽ không nói điều này ra, nếu không người này sẽ càng thêm kiêu ngạo.
Hai người vai sóng vai đi ra ngoài, ở cửa bệnh viện, Cố Nam Nam ngăn lại một chiếc xe, Quý Bắc Thần ngồi xuống trước.
Rồi nhìn Cố Nam Nam vẫn đang đứng bất động.
Tầm mắt hắn dừng ở trên người cô, một chút cũng không dời, "Nam, không phải đưa mình về nhà sao, lên xe!"
Cố Nam Nam đứng phất tay về phía hắn, "Xin lỗi, Thần, hôm nay chị mình muốn mình về ăn cơm tối, có chuyện quan trọng!"
"Như vậy a...... Vậy có muốn mình đưa cậu về không!"
"Thôi, bạn già tự chăm sóc tốt cho cậu đi đừng cho mình thêm phiền toái là được!"
Hắn cười hành lễ một cái, "Được! Bạn già đi tốt!"
"Đi." Cô nhấc chân ý bảo đá vào hắn, "Bổn cô nương mới 0, chính trực như hoa như ngọc."
Xe đã đi xa.
Cố Nam Nam còn đứng tại chỗ, Quý Bắc Thần nhìn theo bóng dáng cô đang dần xa ở phía sau qua kính xe, ánh mắt u ám xuống.
"Cậu luyến tiếc bạn gái đến thế à!" Tài xế nhìn ra tâm tư của hắn.
"Ách...... Chúng tôi chỉ là bạn thân!"
Mặc dù, từ rất lâu rồi hắn vẫn luôn muốn vượt qua con đường bạn thân này.
Tiễn Quý Bắc Thần xong, Cố Nam Nam nhìn thời gian, chuẩn bị đi siêu thị mua vài thứ.
Vừa rồi Cố Nam Ân gọi điện thoại đến, muốn gia đình cùng nhau ăn bữa cơm.
Cố Nam Nam lúc này mới nhớ ra, kể từ lúc cô gặp rắc rối với ba, thì đã không còn ăn cơm cùng nhau nữa.
Cô biết ba đánh cô là vì tốt cho cô, nhưng cô cũng không làm điều như vậy, bị oan uổng khuất nhục và khó chịu, cô vẫn là không thể chấp nhận được, mặc dù trong lòng đã sớm không so đo, nhưng cũng không thể kéo mặt mũi xuống, có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt.
Chân trước vừa bước vào siêu thị, tiếng chuông dễ nghe truyền đến, cô dừng lại, lấy điện thoại ra.
Là một dãy số lạ.
Cố Nam Nam không chút suy nghĩ lập tức cắt đứt, dù sao cũng không phải người tốt gì.
Kết quả vừa cắt đứt, điện thoại lại lần nữa vang lên, Cố Nam Nam nhíu mày, thật đúng là không dứt?
Tiếp tục cắt.
Tiếp tục vang.
"Chết tiệt!" Cố Nam Nam gầm nhẹ một tiếng, rồi mới nghe máy, "Alo, anh phiền toái......" Giọng điệu không tốt.
Đối diện là một giọng nữ lạnh lùng kiêu ngạo, cô ta, "Cố Nam Nam, chúng ta gặp nhau đi!"
"Tôi không quen cô." Cố Nam Nam rất không khách khí, cho dù cô vừa nghe giọng nói đã biết là ai.
Bởi vì nó không cần thiết, hơn nữa cô cũng không muốn gặp.
"Cố Nam Nam, cô đừng giả vờ với tôi, tôi không tin cô nghe rồi mà không biết tôi là Mặc Tuyết."
"Ồ?" Cố Nam Nam cất cao âm điệu, cho dù cô không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng đối phương như vậy, tự nhiên không thể ngồi chờ chết, cô mỉm cười, giọng điệu không chút để tâm, "Hóa ra là Du phu nhân, cô và chồng cô tình chàng ý thiếp bất hòa, cô tìm tôi làm gì?"
Đối diện truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Cố Nam Nam cô đừng đắc ý, tôi nhất định sẽ không nhường Minh Tuấn cho cô."
Ánh mắt Cố Nam Nam lạnh xuống, "Xin lỗi, rác rưởi đã vứt đi tôi chưa bao giờ sẽ thu về."