Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 47: Tiểu bảo bối, tôi thật hài lòng




“Đừng Nam, cho dù chết tôi cũng sẽ không cho phép cậu làm như thế.”

Quý Bắc Thần đã sớm biết rằng Mặc Lệ Tước là ma quỷ ẩn trong bóng tối, tàn nhẫn khát máu, không quan tâm sống chết của người khác chút nào.

Ngay cả phụ nữ mình thích, cũng có thể đối xử tàn nhẫn như thế.

Nghĩ đến Cố Nam Nam tiếp đó sắp bị lăng nhục, Quý Bắc Thần tức giận, “Nam, ngàn vạn không được làm vậy.”

Cố Nam Nam cắn môi, tay đặt ở trước ngực dứt khoát rũ xuống, dường như tất cả thẹn thùng và nhục nhã đều bị cô ném sau đầu, cô lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Mặc Lệ Tước, "Lời anh nói vừa rồi, còn tính không?”

“Hử?” Hắn giả vờ không hiểu ý cô.

Cố Nam Nam đem tất cả lửa giận trong lòng âm thầm nuốt xuống, hít sâu một hơi, tiếp tục, “Nếu tôi và anh làm, anh phải đáp ứng tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện tốt nhất Hải Thành để chữa trị, tất cả chi phí anh đều gánh vác.”

Hắn nhếch miệng cười, “Đương nhiên rồi.”

Cô đối mặt Quý Bắc Thần, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống, cô cười sâu sắc, “Thực xin lỗi Thần, cậu vì mình nên mới bị thương, mình không thể thấy chết mà không cứu. Chuyện kế tiếp, xin cậu nhắm mắt lại, đừng để mình phải xấu hổ.”

Ở trước mặt anh em tốt nhất lại làm loại chuyện này, tim cô như muốn chết, nhưng cô hiểu rõ, cô bây giờ không thể chết được.

“Nam……” vành mắt Quý Bắc Thần cũng phiếm đỏ, tay nắm chặt thành đấm, giọng nói run run, “Xin lỗi.”

Cô đưa lưng về phía Quý Bắc Thần, tự mình chủ động vươn tay cởi bỏ trói buộc trên người, thân thể của cô như tượng sáp hiện ra trước mắt Mặc Lệ Tước, lời nói của Cố Nam Nam miễn cưỡng từ kẽ răng thoát ra, “Mặc thiếu, còn hài lòng với cơ thể của tôi không?”

Mặc Lệ Tước nghiêng đầu, lời nói không chút để ý, ánh mắt đen như mực nhìn thân thể trơn bóng của cô từ trên xuống dưới, “Vẫn còn miễn cưỡng.”

Cố Nam Nam rất muốn một cái tát trở về, đến đại gia hắn miễn cưỡng, được tiện nghi còn khoe khoang lừa người.

Nhưng cô biết rõ, hiện tại chỉ cần cô sai một câu, hắn dưới sự tức giận rất có khả năng sẽ đem Thần…… xóa cổ.

Cô thập phần có lý do tin tưởng rằng tên khốn kiếp này chính là chủ nhân của mọi việc.

Đặc biệt là ở phương diện hại người, càng chỉ có hơn chứ không kém, quả thực đã đạt tới đỉnh của đỉnh.

Mặc Lệ Tước vươn tay dài xoa eo nhỏ của cô, lời nói cực kì máu lạnh, “Ngồi lên trên, tự mình động.”

Phương thức này hoàn toàn khiến cho người khác mặt đỏ tim đập, với phụ nữ lại thật xấu hổ, huống chi đối mặt với Cố Nam Nam chính là một tên ma quỷ mà cô hận thấu xương.

Nhưng cô còn có lựa chọn sao?

Cô không có lựa chọn, chỉ có thể trở thành nô lệ của hắn.

Cho dù có một ngàn vạn lần không muốn, lúc này cũng chỉ có thể đánh gãy răng và nuốt máu.

Cô chủ động tới gần, leo lên người hắn……

Đó là một đêm, kéo dài...

Không biết qua bao lâu, mới kết thúc.

Toàn thân cô đã không còn sức lực, mềm oặt ghé vào trên ngực Mặc Lệ Tước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cả hai đều bết dính, Mặc Lệ Tước nhìn người trước mặt, đôi mắt sâu thẳm, nhanh chóng lấy qua áo sơ mi trắng bị ném một bên che đậy lại cơ thể Cố Nam Nam.

Cao giọng ra lệnh, “Đưa anh ta đến bệnh viện đi.”

“Vâng.”

Tốc độ của vệ sĩ có thể nói rất nhanh, nếu còn ngốc nghếch tiếp tục ở lại nơi này, bọn họ cũng phải điên rồi.

Rất nhanh, phòng cũng chỉ còn lại hai người Cố Nam Nam cùng Mặc Lệ Tước, hắn vươn tay đem tóc dài trên trán cô bị mồ hôi làm ướt nhẹp rũ ra phía sau, lời nói có chút nhẹ nhàng, “Tiểu bảo bối, tôi thật hài lòng.”