Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 23: Cô cũng biết sợ?




Buổi tối, Cố Nam Nam hẹn người đến quán bar gặp mặt.

Trên thế giới này ai có thể giúp được cô, trừ bỏ người kia ra, cô không thể nghĩ tới người nào khác.

Nhưng, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Cô vừa mới bước vào quán bar, chưa kịp ngồi xuống, đã bị người đánh ngất mang đi.

Khi cô tỉnh lại, mới phát hiện chính mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm——

Cố Nam Nam mở nhập nhèm đôi mắt, sau đầu còn một trận choáng váng, cô vỗ nhẹ đầu, cúi đầu vài giây, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bên cạnh bức màn gạc không xa trước mặt cô, nhờ ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, trong tay cầm cốc có chân dài phản lại ánh sáng đứng đó, đối mặt với cô.

“Anh là ai?” Cô theo bản năng lên tiếng.

Người đàn ông phía trước cửa sổ không nói, chỉ là tao nhã đung đưa ly rượu vang đỏ, tản ra một màu đỏ sậm dạ quang, cho người ta một loại cảm giác âm trầm đến kì lạ, đặc biệt là khi hắn đem thứ chất lỏng màu đỏ kia ngửa đầu uống cạn, hình ảnh đó trong nháy mắt dừng lại trong đầu Cố Nam Nam, cảm giác người đàn ông trước mắt thật giống như quỷ vương hút máu trong đêm, quyến rũ chúng sinh.

Cô động tác đứng dậy, lại ngồi trở lại trên giường, giọng nói cũng không như vừa rồi vang dội, “Anh, anh rốt cuộc là ai?”

Ở ngay lúc này, bị đưa tới một nơi lạ lẫm, ai cũng đều sẽ sợ hãi, càng hay là trong đêm tối một cái duỗi tay liền không thể nhìn thấy năm ngón tay, ai cũng không rõ ở cùng một người đàn ông xa lạ rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì.

Sau đó người đàn ông buông ly rượu trong tay, ly rượu chạm vào bàn trà bên cạnh phát ra một âm thanh rõ ràng, rồi mới rơi xuống đất ‘ phanh ’ vỡ vụn ra. Người đàn ông cũng không để ý, lập tức đi về phía cô, đôi chân thon dài càng ngày càng gần, hô hấp vững vàng của người đàn ông Cố Nam Nam có thể nghe được rất rõ ràng. Cố Nam Nam nhanh chóng di chuyển đến đầu giường, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng như bây giờ.

“Anh đừng tới đây!” Cô theo bản năng lên tiếng.

Người đàn ông tựa hồ không nghe lời cô nói, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, thực áp bức.

Cố Nam Nam nhìn không rõ dáng người trước mặt, đã bị một khí tràng khốc liệt giữ chặt lại, biết được người đàn ông tới gần, cô mới như ở trong mộng vừa tỉnh, liều mạng giãy giụa, “Buông tôi ra, buông tôi ra……”

Người đàn ông sức lực rất lớn, bằng chút sức lực này của cô căn bản là không thể tránh thoát, quần áo bị xé nát tàn nhẫn, Cố Nam Nam khóe mắt lưu lại nước mắt, thấp kém cầu xin, “Cầu xin anh, thả tôi đi!”

Người đàn ông chuyển động bàn tay theo sau là tiếng nói trầm thấp, “Hóa ra, cô cũng biết sợ?”

Giọng nói này, rất quen thuộc.

Quen thuộc đến cô vừa nghe đến liền rõ ràng biết đối phương là ai, nhưng tình huống trước mắt căn bản không cho phép cô suy nghĩ dư thừa, áp xuống trong lòng sợ hãi cùng phẫn nộ, “Mặc thiếu, tôi sai rồi, lúc trước là tôi có mắt không tròng, không biết thân phận thật sự của anh, không biết anh là nhân vật lớn, thả tôi đi!”

Phản kháng đối với cô bây giờ, sẽ không có kết quả tốt.

Bàn tay hắn thong thả vuốt nhẹ trên gương mặt mịn màng của cô, một dòng điện chạy khắp toàn thân, Cố Nam Nam một cử động nhỏ cũng không dám.

“Nếu lúc trước cô ngoan ngoãn như thế, có lẽ tôi còn suy xét cho cô rời khỏi Hải Thành, hiện tại, đã muộn rồi.”

Tay hắn đã loại bỏ dư thừa trói buộc trên người cô, không có quần áo che lấp Cố Nam Nam đột nhiên cảm thấy lạnh, chỉ có thể dùng đôi tay che lại phía trước, trong đêm đen, cô cơ hội trốn thoát đều không có, “Mặc thiếu……”

Lời nói còn chưa ra, cô liền bị một khối thân thể nóng bỏng đè lên trên người, hôn môi cô, đốt cháy trái tim cô.