Cố Nam Nam thân thể căng thẳng, lập tức xoay người liền thấy được một gương mặt kia làm cô hận không thể tự tay xé nát.
Đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, lạnh lùng, môi mỏng lạnh chèn ép, vừa nhìn qua liền biết hắn là một kẻ bạc tình không có tình người. Hắn cả người nghiêm nghị, ngạo khí sắc bén, bước chân dài thon thả, dần dần hướng tới gần các cô.
Cố Nam Nam bộ mặt dữ tợn, mở to đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hận không thể nào nhìn thấy được một chút lỗ hỏng trên thân thể hắn, cô hận người đàn ông này, hận hắn liền dễ dàng hủy hoại vật quý giá nhất của người khác.
Khi hắn tới gần, Cố Nam Nam cảm giác được nguy hiểm, lập tức kéo Lâm Khả Nhi nhanh chóng xoay người, “Khả Nhi, chúng ta đi.”
“Nam Nam, làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên đi nhanh như vậy?” Lâm Khả Nhi không rõ cô đột nhiên trở nên gấp gáp như vậy là bởi vì nguyên nhân gì?
“Đừng hỏi cái gì hết, đi theo mình là được, nhanh lên.” Cố Nam Nam trầm giọng.
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên xuất hiện vài chục người đàn ông một thân trang phục đen và mang kính râm, vây quanh các cô.
Chật như nêm cối, đường thoát cũng không có.
Cố Nam Nam nắm chặt tay, nhắm mắt lại, cô sớm nên biết rằng, người đàn ông kia, là ám dạ Đế vương cô không thể trêu vào, hiện tại ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có.
“Cố tiểu thư, cô đây vội vã muốn đi đâu?”
Nụ cười của hắn hoàn toàn đối lập với ánh nắng rực rỡ, đã tuấn mỹ lại còn lạnh lẽo, đáng báo động.
Cố Nam Nam hít sâu một hơi, cố gắng đè nén bình tĩnh xuống, tươi cười ngọt ngào, “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ai, tôi không nhận ra anh, vui lòng cho chúng tôi rời đi.”
Cố Nam Nam vừa đi hai bước, bốn phía người cũng xông tới, cô lập tức dừng chân, không dám tùy tiện hành động.
Nếu chỉ có một mình cô, cô tuyệt đối sẽ không ép dạ cầu toàn như vậy, nhưng hiện tại bên cạnh cô còn có Khả Nhi, cô đem lại phiền toái cho Khả Nhi cũng đã đủ nhiều, cô không muốn kéo Khả Nhi vào vực sâu không đáy này.
Mặc Lệ Tước giơ tay lên, các vệ sĩ lập tức cung kính đứng tản ra thành hai hàng.
Hắn tiến đến gần cô, thân hình thon thả mang theo hơi thở lạnh nhạt, đột nhiên bóp chặt lấy hàm dưới của cô, cúi người, “Cô không biết tôi là ai? Cố tiểu thư tối hôm qua vừa hoàn tất bữa ngủ qua đêm, bây giờ liền nghĩ thiên hạ sẽ có cơm trưa miễn phí?”
Cố Nam Nam vặn vẹo đầu, nhưng trước mắt người này sức lực rất lớn, không chút động đậy, cô cắn răng, kiên định nhìn chằm chằm, từng câu từng chữ cơ hồ như từ kẽ răng thoát ra, có thể thấy được cô chán ghét hắn bao nhiêu.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Không hổ danh là ngưu lan, quả nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, chỉ là muốn ngoa tiền, cũng nên có cái giới hạn đi!
Hắn cười như không cười, “Muốn làm gì, cô không phải đã rất rõ ràng?”
Hơn nữa, chuyện tối hôm qua, chính cô là người ngủ, chính cô là người bị hại, cô cũng chưa so đo, hắn còn có mặt mũi đi so đo với cô.
Nghĩ đến đây, Cố Nam Nam liền tức giận, “Còn không phải là ngủ một chút sao? Lão nương cũng chưa để ý, anh là một ngưu lang lại để ý đến, nói ra cũng không sợ người khác chê cười, vẫn nói là, chỉ một buổi tối, anh liền đối với thân thể tôi muốn ngừng mà không được?”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, thập phần khinh thường.
Mặc Lệ Tước cánh môi gợi cảm cong lên, tăng lực đạo ở tay, “Cô gái, tôi nhớ rõ tôi ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng, tốt nhất đừng thách thức điểm chủ chốt của tôi.”
Cố Nam Nam chỉ cảm thấy hàm dưới chính mình tựa hồ sắp vỡ vụn ra, đau đớn, và bắt đầu lan khắp cơ thể…
Nếu không phải hắn huỷ hoại sự trong sạch của cô, cô hiện tại cũng không đến mức chật vật như vậy, muốn vội vàng thoát khỏi Hải Thành.
Cô gần như tuyệt vọng nhếch môi cười lạnh, bị hắn chọc giận đến mất đi lý tính, “Điểm chủ chốt? Thực xin lỗi, tôi từ trước giờ không biết điểm chủ chốt là cái gì, có thể ăn sao?”