Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 116: Là ai ở giữa gây khó dễ




Cố Nam Nam không cho Mặc Lệ Tước bất cứ cơ hội giải thích nào, đối với cô mà nói, lời giải thích do Mặc Lệ Tước bật ra đều là muốn bao che cho Mặc Tuyết.

Cô bây giờ, đã không còn nhiều hơi sức để nghĩ đến những điều này.

Nếu là lợi dụng nhau, vậy thì phải lợi dụng triệt để.

“Mặc Lệ Tước, tình trạng của ba tôi anh cũng biết đấy, tôi muốn có cơ hội đưa ông ấy ra nước ngoài, tìm bác sĩ giỏi nhất để xem xem.”

Cố Nam Nam chỉ ôm may mắn thử một chút, cũng không mong đợi vào hắn có thể đồng ý.

Không ngờ Mặc Lệ Tước lại đồng ý cái rụp.

Điều này khiến cô hơi bất ngờ.

“Có thể, sáng nay tôi sẽ sắp xếp.”

Cố Nam Nam vẫn còn lo lắng một vấn đề, “Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, cho nên sau khi ra nước ngoài tôi muốn thuê một nhân viên chăm sóc, đương nhiên tiền sẽ do tôi trả, chỉ hy vọng anh có thể giúp tôi tìm một người đáng tin cậy.”

“Sức khỏe của chị tôi anh cũng thấy, chân của chị ấy cũng rất bất tiện, không thể ra nước ngoài, cho nên tôi muốn dọn về nhà, để tiện thể chăm sóc cho chị tôi.”

Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, đối với cô mà nói cũng tốt.

“Cái trước đó tôi có thể đáp ứng em, cái cuối cùng không bàn nữa.”

“Sức khỏe mẹ tôi không được tốt anh cũng biết, tình trạng này của chị tôi cũng không thể ra nước ngoài, anh bảo chị tôi phải sống một mình thế nào?” Mặc dù đã sớm đoán trước được Mặc Lệ Tước sẽ không thể đồng ý.

Nhưng sau khi đã biết, trong lòng vẫn tức giận.

Người này là động vật máu lạnh sao?

Không quan tâm đến đạo lí đối nhân xử thế của gia đình người khác dù chỉ một chút, gia đình người khác thì không phải là con người à?

“Mặc Lệ Tước, anh có thể có một chút tình người hay không, chị tôi đã như thế, anh có nghĩ tôi sẽ cảm thấy yên tâm khi bỏ chị ấy một mình không? Nếu chị ấy có mệnh hệ gì, anh chịu trách nhiệm sao? Anh chịu trách nhiệm nổi không?”

“Có thể cho cô ấy đến đây sống.” Mặc Lệ Tước nói.

Cố Nam Nam ngẩn người, cô làm sao cũng không nghĩ tới.

Có điều, với tính cách của chị cô, nhất định sẽ không đến đây sống cùng bọn họ.

Trước hết cô không quan tâm đến vấn đề giữa chị cô và Mặc Lệ Tước, chị cô là một người thích sự yên tĩnh, sẽ nhớ tình bạn người cũ hơn.

Chị ấy thà sống một mình, cũng sẽ không đồng ý đến đây.

“Tôi cũng muốn, nhưng chị tôi sẽ không đồng ý.”

Hơn nữa, chị gái đến đây cũng có rất nhiều bất tiện, bây giờ những gì có liên quan đến cô không chỉ là vấn đề giữa cô và Mặc Lệ Tước, mà còn có Cố gia, Mặc gia, cái này đã trở thành vấn đề của cả hai gia đình.

“Nếu vậy thì mỗi tuần sẽ cho phép em trở về, nhưng buổi tối phải về nhà! Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.”

Một câu trả lời như vậy, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nếu hắn đã nhượng bộ, Cố Nam Nam cũng không nói gì nhiều nữa.

“Được!”

“Bây giờ điều nên nói cũng đã nói xong rồi, anh có thể đi.”

“Hừm?”

Mặc Lệ Tước ôm lấy cô, bàn tay đặt trên người cô bắt đầu tự do không an phận.

Cố Nam Nam vùng vẫy, “Anh muốn làm gì, anh biết bây giờ tôi đang là người bệnh, Mặc Lệ Tước, anh sẽ không bụng đói ăn quàng đến người bệnh cũng không buông tha.”

Cố Nam Nam căng thẳng kêu to lên.

Tay hắn tiếp tục không an phận, giọng nói cũng trở nên đờ đẫn, “Yên tâm, tôi chỉ muốn chạm vào em, sẽ không làm gì thêm.”

Cố Nam Nam nghiến răng, phẫn nộ, “Lấy móng vuốt của anh ra mau.”

Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô sẽ không dễ dàng bị mắc mưu.

Nhưng dường như Mặc Lệ Tước không nghe thấy, tiếp tục tự do khắp nơi, sắc mặt Cố Nam Nam trở nên rất khó coi, tuôn từ chữ từ kẽ răng, gằn từng chữ một, “Mặc Lệ tước, anh đi ra ngoài cho tôi.”

Sau đó cô giơ chân và đá hắn xuống khỏi giường một cách tàn nhẫn.

Cả người Mặc Lệ Tước đều ngồi dưới đất, mái tóc lộn xộn, dáng vẻ có vài phần chật vật.

Cố Nam Nam mím môi nhìn hắn, đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn giận từ hắn.

Có điều, Mặc Lệ Tước chỉ đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi trên người, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

……………………

Ba ngày sau, ba và mẹ cô được thành công đưa ra khỏi đất nước.

Trái tim Cố Nam Nam cuối cùng cũng buông xuống.

Ở nước ngoài, ba cô có thể sẽ được điều trị tốt nhất.

Bây giờ cô chỉ cần cố gắng quản lý công ty và chăm sóc cho chị gái là được.

Gánh nặng trên người dường như cũng không còn quá nặng nề.

Một tuần sau, Cố thị và Du thị hợp tác rất thành công, lợi nhuận của công ty lập tức tăng lên 10%.

Mọi người bắt đầu lau mắt mà nhìn cô, dần dần tin tưởng rằng cô có khả năng dẫn dắt công ty ra thị trường quốc tế.

Ngay khi tất cả mọi người đều đang rất vui mừng vì điều này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đến một cách đột ngột và không kịp phòng bị.

Không biết tình hình là gì, các siêu thị lớn và các nhà chế biến đã hợp tác, sôi nổi yêu cầu trả hàng và tiết kiệm.

“Vương tổng, mảnh chạy vận chuyển này vẫn luôn do ông phụ trách, làm sao lại xảy ra chuyện lớn như thế?”

Từ lúc ba cô vẫn còn ở đấy thì Vương Dương Minh vẫn luôn chịu trách nhiệm vận chuyển mảnh này, mặc dù ông ta làm người khác chán ghét, nhưng năng lực của ông ta cũng không có gì đáng trách. Sau nhiều năm như thế, dường như chưa bao giờ xảy ra sai lầm.

Tuy nhiên, lần này.

Cố Nam Nam vừa hỏi như thế, Vương Dương Minh đã tỏ vẻ không vui, “Cố tổng, cô đang nghi ngờ tôi sao?”

“Không, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông, tôi tin vào năng lực của ông, sự cố lần này chỉ là ngoài ý muốn, tôi tin rằng ông có thể xử lý thật tốt.”

Mặc kệ có phải do ông ta làm hay không, trong lòng Cố Nam Nam biết rõ, nhất định bây giờ không thể động vào ông ta.

Ông ta là lão tiền bối của Cố thị, có được đông đảo người ủng hộ.

Nếu đổ lỗi lên người Vương Dương Minh, sẽ hoàn toàn phản tác dụng, công ty sẽ càng thêm bất lợi.

Huống hồ, bây giờ vấn đề còn chưa được xác định, không thể rút ra được kết luận nào.

Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng, “Người trẻ tuổi vẫn thường không có kinh nghiệm như vậy, gặp phải chuyện đến cuối cùng vẫn cần lớp người già đến giải quyết, xem ra Cố tổng thì không như thế.”

Khuôn mặt Cố Nam Nam vô cảm nhìn theo Vương Dương Minh rời đi.

Theo lời ông ta nói, cô không thể nào vì chính mình mà biện giải.

Xảy ra chuyện như vậy, với tư cách là một tổng giám đốc, cô không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Du Minh Tuấn bắt được tin tức đầu tiên, lập tức gọi điện thoại đến tiến hành xác nhận.

“Nam Nam, em đừng lo lắng, anh đã điều tra bên trong chuyện này, chỉ cần có kết quả anh sẽ thông báo với em, em ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, biết không? Nam Nam? Nam Nam?!!!”

“Gọi tôi là Cố tổng.”

Nói xong, Cố Nam Nam lập tức cắt đứt điện thoại.

Sau đó cầm lấy túi và đi thẳng đến các siêu thị lớn.

Sau một vài cuộc điều tra, vẫn không có chút kết quả nào.

Rốt cuộc sai lầm ở giữa là đâu?

Lúc này ở công trình vận chuyển sắt thép và gỗ cũng xảy ra chuyện.

Vấn đề bên này còn chưa được giải quyết, bên đó đã xảy ra chuyện.

Rơi vào đường cùng, Cố Nam Nam lập tức bắt xe đến.

Nghe nói là một công nhân bắt cóc Vương Dương Minh, nói muốn cùng ông ta nhảy lầu.

Rất nhanh, Cố Nam Nam đã đến công trình xây dựng.

Ở rìa của tầng mười tám, một công nhân đội nón bảo hộ đang đứng ở bên cạnh, đang lung lay sắp ngã, chỉ cần hơi lơ là một chút, người sẽ rơi xuống.

Ngay cả đang ở tầng dưới cũng có thể nghe thấy tiếng rống của người công nhân, “Gọi Cố tổng đến đây cho tôi, nếu không tôi sẽ đồng quy vu tận với ông ta.”

Các nhân viên quản lý đã đổ mồ hôi đầy đầu, “Được được được, tổng giám đốc đang trên đường đến đây, rất nhanh, là có thể đến, anh đừng lo lắng, đừng lo lắng!”

Cố Nam Nam không nói hai lời, lấy một cái nón bảo hộ của công nhân đội lên đầu, rồi bước vào.

Một hơi leo lên đến tầng mười tám.

Cô há to miệng thở hổn hển vài hơi, hít sâu rất nhiều lần, rồi mới đi qua, “Nghe nói anh muốn tìm tôi, bây giờ tôi đến rồi, anh có thể thả ông ấy ra không?”

“Thả ông ta?” Cảm xúc của người công nhân rất kích động, “Cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Thả ông ta ra, tôi không có lợi, các người có thể muốn làm gì tôi thì làm, thậm chí tôi cũng không lấy được số tiền mà tôi nên lấy, tôi làm lụng vất vả lâu như thế, không cho tôi một xu nào, bây giờ còn muốn cắt giảm tôi, tại sao chứ?”

Cặp mắt của người công nhân đỏ ngầu, trông có vẻ mệt mỏi, con dao trong tay đã đặt lên cổ Vương Dương Minh, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, dường như chỉ cần lướt ngang qua một chút, cũng có thể làm đầu của đối phương rơi xuống đất.

“Anh đừng kích động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Cố Nam Nam cố gắng ổn định cảm xúc của người công nhân, “Tôi là tổng giám đốc, có điều gì anh cũng có thể nói với tôi, chỉ cần có thể thỏa mãn chúng tôi đều sẽ thỏa mãn anh, trước tiên anh lại đây đi, coi chừng ngã xuống, một khi đã ngã xuống, anh sẽ hai bàn tay trắng, mất đi mạng sống không nói, gia đình của anh cũng sẽ vì anh mà đau lòng.”

“Cô câm miệng cho tôi, lấy tiền tới đây cho tôi, tôi cảnh cáo cô, trong vòng nửa tiếng, tôi không thấy tiền đến, các người cứ chờ mà nhặt xác đi!”

Con dao hơi dùng sức.

Cổ Vương Dương Minh hiện lên một vết thương nhợt nhạt, toàn thân Vương Dương Minh đều run lẩy bẩy theo, lời nói run run rẩy rẩy, “Anh, anh đừng, đừng kích động! Tiền anh muốn sẽ ngay lập tức, lập tức đến.”

Vương Dương Minh trừng mắt nhìn Cố Nam Nam, “Cô còn không đi lấy tiền nhanh lên, chẳng lẽ là muốn nhìn tôi chết sao?”

Lông mày của Cố nam nam chau vào nhau, lần này công ty đã đầu tư rất lớn, bây giờ chỉ còn lại ít vốn lưu động.

Nếu đối phương dùng công phu sư tử ngoạm, đã có thể rất phiền phức.

Cố Nam Nam bất động thanh sắc, “Cần bao nhiêu?”

“Tám mươi…… Một trăm vạn, một xu cũng không được thiếu.”

Nhìn dáng vẻ của anh ta, không giống như đang nói đùa.

“Được, anh chờ đi, tôi sẽ mang đến cho anh.”

Cố Nam Nam xoay người và gọi điện thoại, cô gọi cho Khả Nhi, điện thoại kết nối nhưng không có người nghe.

Người có thể tìm bây giờ……

Mặc Lệ Tước và Quý Bắc Thần, mặc kệ hai người này là ai, đều là những người cô không muốn tìm.

Chẳng qua bây giờ đang là một vấn đề lớn, một khi liên quan đến mạng người, ngay cả cô cũng khó thoát khỏi pháp luật.

Cuối cùng, Cố Nam Nam đã gọi cho Quý Bắc Thần.

“Thần, mình xảy ra chuyện ở đây, cần một trăm vạn, tiền mặt, bây giờ cậu có thể mang đến công trình xây dựng Nam Hoa không?”

“Được, cứ như vậy, mình chờ cậu.”

………………

Tập đoàn Đế Quốc.

“Ây da, tôi nói cậu, vợ cậu xảy ra chuyện, vậy mà cậu lại mặc kệ không hỏi, chẳng lẽ không lo lắng chút nào sao?”

Cố thị xảy ra chuyện, từ sáng sớm Mặc Lệ Tước cũng đã biết.

Hắn bất động thanh sắc, chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi cô đến cầu xin hắn.

“Đó là chuyện của cô ấy, không liên quan đến tôi.”

Chờ đợi thời gian dài như thế, cũng phải đến rồi chứ!

Bởi vì cô, mà buổi sáng hắn đi làm cũng chưa thể hoàn thành tốt công việc.

Người phụ nữ đó thế nhưng có thể chống đỡ đến tận bây giờ?

Chẳng lẽ không định cầu xin hắn sao?

“Vậy à?” Ngự Phong dựa người vào sô pha bên cạnh, rút điện thoại ra và mở lên một đoạn video, đưa đến trước mặt Mặc Lệ Tước, “Có liên quan hay không, xem xong cái này đã.”

Mới nhìn được một nửa, rầm một tiếng, Mặc Lệ Tước đã đứng dậy, và biến mất ở cửa như một cơn gió.

Ngự Phong: “Này! Nói là không liên quan đến cơ mà!”

Editor: Củ Lạc