Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 109: Cùng đi thăm hỏi nhà chồng




Hắn đột nhiên mở mắt ra dọa Cố Nam Nam nhảy dựng, Cố Nam Nam muốn nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị Mặc Lệ Tước nắm trong tay.

Hắn nheo mắt, ánh mắt sâu đen nhánh, “Phu nhân, muốn tiếp tục không?”

Cố Nam Nam nhanh chóng nhắm mắt lại, “A! Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ.”

Cô lật người qua, giả vờ ngủ.

Lo lắng đặt đầu ngón tay ở bên môi khẽ cắn, vừa rồi rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì vậy, không thể hiểu được lại đi chạm hắn.

Chạm……hắn…… A!

Chẳng lẽ là cô……có ý với hắn?

Trái tim Cố Nam Nam thình thịch nhảy lên không ngừng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Gương mặt cũng nóng bừng bừng, nhất định là vô cùng đỏ.

Mẹ nó!

Hai tay Cố Nam Nam che mặt lại, quả thực xấu hổ chết mất.

Mặc Lệ Tước hơi cong khóe môi, vươn tay ôm cô vào trong lòng.

“Mặc Lệ Tước, tôi nói trước, bà cô lớn của tôi đang đến mấy hôm nay!”

Cơ thể của cô rất nóng, Mặc Lệ Tước nhíu mày, vươn tay khẽ sờ lên trán cô.

Trầm giọng, “Em bị sốt.”

“A?” Cố Nam Nam rất ngốc nghếch a một tiếng, dùng tay sờ lên trán mình, “Không nóng mà, hẳn là không bị sốt!”

Mặc Lệ Tước đứng dậy, đi về phía phòng khách của phòng ngủ.

“Anh đang làm gì vậy?” Cố Nam Nam kêu lên sau lưng hắn.

Bỗng chốc, dường như cô đã nhận thức được một vấn đề.

Ngay lúc đó, cô đã rất tự nhiên xem Mặc Lệ Tước trở thành……lời thăm hỏi đơn giản giữa vợ và chồng.

Cố Nam Nam lần nữa che mặt lại, cô xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải là thật sự sinh ra ý nghĩ gì không nên có với hắn chứ!

Rất nhanh Mặc Lệ Tước đã cầm một cái gì đó trong tay đi đến, hóa ra là nhiệt kế điện tử.

Dừng lại trên trán cô một lúc, cũng nghe được giọng nói u ám của hắn, “38°”

Cố Nam Nam mỉm cười, “Còn ổn, không cao lắm.”

Mặc Lệ Tước khẽ chụp lấy ót cô, “Có phải là phải chờ đến 42°, mới tính là sốt cao hay không?”

Cô bĩu môi muốn chống cự, thì hắn đã cầm thuốc và nửa ly nước đến, ra lệnh cho cô, “Uống thuốc.”

Cố Nam Nam ghét nhất là uống thuốc, từ nhỏ đã rất chán ghét.

“Cái đó, có thể không uống không? Tôi dán miếng hạ sốt là được rồi.”

“Em cho rằng em là trẻ con?”

Mắt lạnh giọng lạnh hung hăng coi thường cô một phen. Nhưng động tác lại dịu dàng dán miếng hạ sốt lên giúp cô, ép cô uống xong thuốc, lúc này mới đứng dậy mang ly đi.

Mặc dù việc hắn làm là một việc bình thường, nhưng mọi thứ xảy ra trên người cô lại trở thành bất bình thường.

Đường đường là đại ma vương cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên thay đổi tính tình, điều này làm Cố Nam Nam không thể hiểu được.

Chẳng lẽ là đầu bị chập mạch?

Cố Nam Nam ngu ngơ nhìn theo bóng dáng Mặc Lệ Tước, phát ngốc.

Tại sao lại thay đổi chứ?

Chẳng lẽ cái nhìn về cô ở trong lòng hắn cũng đã lặng lẽ xảy ra thay đổi?

Vào lúc đang suy nghĩ, Mặc Lệ Tước đã trở lại, rồi nằm xuống bên cạnh Cố Nam Nam.

Cố Nam Nam lo lắng, “Cái đó, anh sẽ không với tôi……”

“Tôi không bụng đói ăn quàng đến mức xuống tay với một người bệnh.”

Cố Nam Nam: “……”

Lời nói là như thế.

Nhưng nếu người đàn ông này phát điên lên, mới sẽ không quan tâm đến điều đó.

Hắn ôm lấy cô, giữa mày mang theo một tia mệt mỏi, “Ngủ đi!”

Gió đêm phơ phất.

Giờ phút này, có thứ gì đó, đã lặng lẽ xảy ra thay đổi trong lòng Cố Nam Nam.

Được một lúc, Mặc Lệ Tước đã ngủ.

Cuối cùng Cố Nam Nam vẫn không ngủ được.

Không phải bởi vì bị bệnh, mà là bởi vì nhịp tim của cô.

“Mặc Lệ Tước?”

Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, không đáp lại.

Hẳn là ngủ rồi.

Cô lặng lẽ nhìn dung nhan đang ngủ của hắn, lúc ngủ góc cạnh rút đi mũi nhọn cùng sắc bén, trông cũng không đáng sợ như vậy.

Ngược lại có cảm giác là anh lớn nhà bên.

Cô vươn tay ra vẽ lại bộ dáng của hắn giữa không trung, nói thầm: “Nhìn gương mặt cao siêu tinh tế có giá trị này của anh đi, ngày mai đưa tôi về nhà anh xem nào!”

Dường như, cô cũng có một chút xíu chờ mong.

“Được!”

Tay Cố Nam Nam khựng lại giữa không trung.

Mắt tròn xoe, cả gương mặt nóng lên.

Hóa ra hắn không ngủ!

Nhưng lần này hắn cũng không mở mắt ra, lông mi thật dài run rẩy như cánh bướm, âm sắc làm người say mê, “Được rồi, ngủ đi!”

Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, bên trong căn phòng điềm tĩnh và tốt đẹp.

………………

Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp tuyệt đẹp.

Kể từ lúc quen biết Mặc Lệ Tước cho đến nay, lần đầu tiên cảm thấy ánh mặt trời lại tươi sáng như thế.

Vào buổi sáng, cơ thể Cố Nam Nam trở nên nhẹ nhàng hơn, nóng cũng hết.

Trên bàn ăn.

Cố Nam Nam ăn bánh mì, uống sữa.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mặc Lệ Tước.

Tên này không phải đã quên mất những lời cô nói tối qua rồi chứ!

Nếu không nói gì, vậy thì hôm nay cô sẽ đến chỗ Khả Nhi.

Cô nghĩ trong lòng.

“Hôm nay anh muốn đi làm không?” Cố Nam Nam thử dò hỏi.

“Ừ.”

“……Ồ.” Cố Nam Nam thất thần ăn bữa sáng, quả nhiên, chuyện tối qua căn bản là hắn không nhớ rõ.

Hôm nay cô nghỉ ngơi, ban đầu còn nghĩ ——

Quên đi, đại khái hắn cũng không trông cậy vào!

Nếu như vậy, cô cũng không cần phải để tâm đến.

Nhẹ nhàng tự tại quá, cũng chưa chắc không tốt.

“Lừa em thôi.”

Giọng nói của Mặc Lệ Tước thình lình truyền đến, làm Cố Nam Nam ngẩn ra một giây, lập tức xé một mẩu bánh mì ném về phía hắn, “Mặc Lệ Tước, anh biết không, anh đúng là một người làm người khác không khỏi chán ghét mà!”

Rõ ràng nhớ rõ thì nhớ rõ, một hai phải chỉnh người như thế.

Vui chứ? Thoải mái chứ?

Đỉnh đầu hắn dính mẩu bánh mì mà Cố Nam Nam ném đến, hắn không nhanh không chậm gỡ nó xuống, thậm chí rất không chê bỏ vào trong miệng.

Biểu cảm của Cố Nam Nam lập tức như bị ăn tường.

Cái gì, hắn ăn bánh mì mà cô đã ăn qua?

Vậy mà hắn lại không chê?

Thói ở sạch đâu rồi?

Cái này có tính là hôn nhau gián tiếp không?

Trước sự ngạc nhiên của cô, hắn ngược lại bình tĩnh thong dong.

Ăn xong đứng dậy, “Tôi đi lái xe trước.”

“Ô!”

Cố Nam Nam ngây ngốc đồng ý.

Bây giờ cô chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang giảm xuống.

Ngay cả khi đang ở trên xe, Cố Nam Nam vẫn trưng ra vẻ mặt ngu ngốc.

Mạch não vẫn chưa trở lại bình thường.

Sau khi lên xe, cô lại hơi co rúm.

“Cái đó, tôi cảm thấy vẫn là đừng đi nữa!” Cô bắt đầu rút lui có trật tự.

“Phu nhân, dường như gần đây em rất thích đùa giỡn chồng mình?”

“Tôi nào có!”

Vừa nói ra những lời này, Cố Nam Nam đã lập tức che kín miệng mình lại.

Câu nói vừa rồi của cô, nghe thế nào cũng như đang làm nũng vậy!

Chết tiệt!

Ai đến đây nói với cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô bị cái quái gì thế này?

Cô đỏ mặt phồng quai hàm lên tròn trịa, “Đi thì đi, ai sợ ai?”

Còn không phải chỉ là đi gặp cha mẹ thôi sao?

Trước kia lúc đi học bởi vì nghịch ngợm, không ít lần bị mời phụ huynh đến phòng hiệu trưởng uống trà.

Chút chuyện này, cô đã sớm ứng đối như thường.

“Ừ, ai cũng không sợ!” Hắn trầm giọng, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tràn phức tạp.

Nếu phải đi về gặp mặt, vậy thì cũng không thể quá keo kiệt mà trở về.

“Chút nữa trong lúc trở về dừng lại ở cửa hàng bách hóa Thương Thành một chút.”

“……” Hắn nhìn cô.

Cố Nam Nam ngạc nhiên, “Nhìn tôi làm gì, trở về thì tất nhiên cũng phải mua chút đồ về chứ, nhưng nói trước tôi không có tiền đâu, tiền còn phải do anh chi.”

Giọng điệu của hắn bình tĩnh nhàn sự, “Đây là điều đương nhiên.”

Hắn nghiêm túc lái xe, khuôn mặt tinh xảo đến mức không có một tia tì vết, lông mi rất dài, tay cầm vô lăng cũng rất đẹp, nhớ đến hành động thân mật giữa hai người vào tối qua, mặt Cố Nam Nam không khỏi đỏ bừng lên.

Ngẩng đầu cũng thấy được hai con chữ to Thương Thành, cô thu lại xấu hổ, “Đến rồi, đến rồi.”

Mặc Lệ Tước vừa dừng xe lại, Cố Nam Nam đã nhảy khỏi xe.

Chạy vào Thương Thành.

Mặc Lệ Tước ngồi trên xe, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô dần đi xa, giữa đôi môi mỏng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.

Sau đó mở cửa xe, xuống xe, chân dài bước theo sau.

Sau khi quét hàng hóa một lúc, những thứ nên mua hầu như đều đã mua gần hết.

Trên trán Cố Nam Nam đổ đầy mồ hôi, mỗi một thứ đều được lựa chọn khéo léo và đẹp mắt, rất cẩn thận.

Lúc này có lẽ cô đã quên mất giữa hai người chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân theo hợp đồng.

“Anh này, tôi mua những thứ này gia đình anh có thể thích không!”

Cố Nam Nam cầm một túi lớn trong tay, trong lòng thấp thỏm.

Mặc Lệ Tước vươn tay nhận lấy, “Cái này em không cần phải lo lắng, cho dù em không mua bất cứ thứ gì, chỉ cần em đến, bọn họ cũng sẽ rất vui.”

Mặc dù tất cả mọi người đều không nói toạc ra, nhưng Mặc Lệ Tước biết, tình cảm của hắn dành cho Tuyết nhi ba mẹ cũng đều đã nhìn thấy.

Cho nên vẫn luôn thúc giục hắn kết hôn.

Chỉ là, vẫn chưa gặp được người thích hợp.

Bây giờ……

Bây giờ?

Hắn đột nhiên dừng lại, thả chậm bước chân.

Trong lòng hiện lên kinh ngạc, nói như vậy, hắn có thể nghĩ như thế có phải đã chứng minh rằng hắn sẵn sàng xem cô là đối tượng kết hôn rồi hay không?

Quay lại lời nói, có cô trong khoảng thời gian này, dường như hắn không còn nghĩ đến Tuyết nhi.

Điều này có nghĩa là gì?

Cố Nam Nam cầm một cái túi giấy trong tay, trong đôi mắt đen nhánh lấp lánh những vì sao, nhìn thứ trong tay, mỉm cười nói: “Đây là khăn lụa tôi mua cho em gái anh, cũng không biết liệu cô ấy có thích không.”

Đi được hai bước, cô quay đầu lại hỏi, “Anh có nghĩ em gái anh sẽ thích nó không?”

Chỉ khi nhìn thấy Mặc Lệ Tước không còn ở phía sau, Cố Nam Nam mới hét lên với Mặc Lệ Tước đang cách đó mười mét, “Anh đi nhanh lên, đừng phí thời gian nữa.”

Giọng nói của cô như một cơn gió xuân, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng hắn, hắn mới hơi hoàn hồn, nhàn nhạt đáp lại, “Ừ.”

Thu lại cảm xúc trong lòng, cất bước, “Đi thôi!”

Đi lên xe, Cố Nam Nam rất tự nhiên ngồi lên ghế phụ.

Ban đầu chỗ này chính là chỗ ngồi độc quyền của người đó, bây giờ, cô an toàn ngồi ở trên đây, không có cảm giác bị kim đâm.

Rất nhanh xe cũng đến nơi, sân lớn Mặc gia.

Bề ngoài cổ điển, có chút giống với Tứ hợp viện(*) cổ xưa, được phủ đầy dây thường xuân màu xanh.

(*) Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

Cửa to như vậy cho đến vào trong hoa viên làm cô không khép được miệng, trồng đủ loại hoa tươi. Đối với hoa cô đã học từ chỗ Khả Nhi không ít, cũng biết không ít chủng loại trân quý.

Nhìn hoa viên đều là những loài hoa trân quý và quý hiếm, Cố Nam Nam cảm thán, cuộc sống của người giàu có đúng là thật khác thường.

Ngay cả đi bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, nếu một chân vô tình dẫm phải, mất đi không phải một bông hoa, mà là một nửa căn nhà của cô.

Cố Nam Nam nói thầm, “Khi không lại đi trồng những bông hoa đắt tiền này làm gì, tiền nhiều quá không có chỗ tiêu, thì cho tôi đi! Thật là phô trương lãng phí.”

"Hum? Em nói gì?”

“Ha ha, không có gì, tôi nói nơi này thật đẹp, không hổ là nhà của Mặc tam thiếu, đúng là khác người, ha ha, ha ha!”

Hắn nhàn nhạt liếc nhìn cô, tự nhiên nắm lấy tay cô, “Đi nào, vào thôi!”

Editor: Củ Lạc