Trở lại biệt thự, Thần Băng đem túi lớn, túi nhỏ đồ dùng sơ sinh đặt trên giường của SínhĐình, Sính Đình nhìn những đồ dùng kia, mỉm cười dịu dàng.
Thần Băng lấy bộ lễ phục mình đã mang tới, bộ lễ phục này là do anh đã đặt hết tâm tư thiết kế ra, cũng chính tay anh may!
Sính Đình nhìn bộ lễ phục màu tím trước mắt, trên mặt thoáng qua nét kinh ngạc: "Thật sự rất xinh đẹp!"
Xa hoa sang trọng, khiến người nào chỉ cần nhìn một cái liền yêu thích không muốn buông tay.
Thần Băng nhìn nụ cười kinh ngạc trên mặt cô, đi tới trước mặt cô, cầm bộ lễ phục lên, trong thoáng chốc bộ lễ phục hoàn toàn lộ ra rất hoàn mỹ,Sính Đình nhìn mà trợn to hai mắt.
"Thử đi, xem có chỗ nào không vừa vặn hay không, để còn kịp sửa!"
Sính Đình không hiểu nhìn anh: "Anh có thể sửa được sao?"
Thần Băng gật đầu, "Có thể, bởi vì người may đang đứng ở trước mặt em!"
"Cái gì? Đừng có nói với em rằng, bộ lễ phục này là do anh làm đấy?"
Sính Đình kinh ngạc há to mồm, thật sự không thể tin được, người đàn ông như Diệp Thần Băng mà có thể may được quần áo, hơn nữa còn may đẹp đến nhưvậy.
Thần Băng nhếch môi cười nhẹ, thần bí nhìn cô nháy mắt mấycái: "Như vậy mà đã kinh ngạc sao, anh nói cho em biết bộ lễ phục này là do anh thiết kế, độc nhất vô nhị, giống như em, ở trong mắt anh là độcnhất vô nhị!"
Lời nói của Thần Băng rất ngọt, rất đẹp, Sính Đình nhìn anh, trong lòng ấm áp, bị hành động của anh làm cho cảm động!
Thần Băng nhìn cô, đôi môi đỏ mọng ướt át của cô thật khiến anh muốn vuốt ve.
"Anh đi ra ngoài đi, em mặc thử một chút!"
Sính Đình bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm có chút không được tự nhiên, cầm bộ lễ phục trong tay anh, bắt đầu đuổi người!
Thần Băng nhìn cô một cái rồi sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa cho cô, ở ngoài cửa chờ đợi.
Một lát sau, Sính Đình mặc xong lễ phục, không ngờ Thần Băng may lại vừavặn như vậy, vòng eo ôm khít, thật vừa vặn với dáng người cô.
Quan sát trong gương, cảm thấy hài lòng lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Vào đi, em mặc xong rồi!"
Sính Đình la lớn,Thần Băng đẩy cửa ra, bị cô làm cho chấn động, bộ lễ phụcôm sát khiến dáng vẻ cô rất xinh đẹp, trước ngực lộ ra một mảng da thịt, trắng hồng mịn màng.
Bộ lễ phục dài đến gót chân, trên vùng vaiđược may bằng vải voan mỏng nhẹ nhàng bao phủ nửa người trên của cô,mang theo một vẻ đẹp mơ hồ, khiến Thần Băng nhìn không khỏi ngây dại.
"Như thế nào, có lộ liễu quá hay không?"
Sính Đình nhìn vùng ngực mình hơi lộ ra, không khỏi kéo kéo bộ lễ phục, hivọng có thể che thêm được một ít, nhưng dường như không có tác dụng.
Nếu như không phải có tấm áo choàng, cô thật ngượng ngùng khi mặc bộ lễphục này, so với cách ăn mặc trước đây của cô thì quá lộ liễu!
Thần Băng gật đầu, rất không có tiền đồ, trong mũi chảy ra hai dòng chất lỏng màu đỏ, vội vàng ngẩng đầu lên.
Sính Đình nhìn bộ dạng mất mặt của anh, không thể nhịn được phì cười.
"Xem ra em thật sự vô cùng quyến rũ!"
Sính Đình tự tin xoay một vòng, Thần Băng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, qua một lúc mới đi ra ngoài, hình như mũi có vết máu.
"Cứ như vậy đi, nếu anh thích, tốt nhất anh nên nhìn nhiều cho quen, tránh cho tối nay chảy máu mũi!"
Sính Đình cười nhẹ một tiếng, sắc mặt Thần Băng biến thành đỏ bừng, khôngthể không thừa nhận, bộ dáng bây giờ của Sính Đình thật rất đẹp, rấtquyến rũ!
Ăn cơm tối xong, Sính Đình mặc lễ phục, chải tóc rấtđơn giản, nhưng khí chất vẫn cao quý, đơn thuần sang trọng, toàn thânnhư thay đổi thành một người khác!
Ngọc Kỳ Lân nhìn Sính Đình ăn mặc xinh đẹp như vậy, không khỏi sửng sốt một lúc, ngay sau đó liền cười to lên.
"Ha ha. . . . . . Cháu gái của ông thật là xinh đẹp, đoán chừng tối nay có thể khiến người ta hâm mộ không thôi!"
Sính Đình xinh đẹp cười một tiếng, tự tin nói.
"Dĩ nhiên, cháu là cháu gái của ông mà, cháu không xinh đẹp thì còn ai xinh đẹp nữa!’
"Đúng vậy, Sính Đình rất đẹp!"
Thần Băng cũng khen ngợi, cô không đẹp thì sao vừa rồi anh lại chảy máu mũi được!
Tối nay ba mẹ nhất định sẽ thích người con dâu này!
"Ông nội, cháu đi, rất nhanh cháu sẽ trở về!"
Sính Đình dặn dò, đã sáu giờ rưỡi rồi, hai người chào hỏi xong liền chạy tới khu nhà cao cấp của gia đình họ Thượng Quan.
Gia đình Thượng Quan ở trong một khu nhà cao cấp, trong phòng khách rộnglớn, mười chùm đèn pha lê treo thật cao trên trần nhà, tản ra ánh sángmàu vàng dìu dịu, khắp nơi đều là trai đẹp gái xinh, trong tay bưng lyrượu sóng sánh, có đôi có cặp, đứng thành một đám đang nói nói cườicười, trên mặt luôn treo một nụ cười.
Sính Đình bước xuống xe,theo Thần Băng đi vào dại sảnh của dạ tiệc, lập tức đưa tới sự rối loạntưng bừng, một người đàn ông mặc bộ âu phục trang nhã, cắt may rất vừavặn, đẹp trai đến bức người, trong vũ hội lập tức bàn luận ầm ĩ, còn cónhững ánh mắt nóng bỏng!
Sính Đình khoác tay Thần Băng, điềm tĩnh đi tới đại sảnh, nhưng trong lòng căng thẳng tới cực điểm.
"Đừng căng thẳng, có anh ở đây!"
Thần Băng an ủi cô, anh không ngờ cô lại căng thẳng như thế.
Sính Đình nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy ánh mắt quan sát của mọi người, không khỏi hất cằm lên, cao ngạo đi vào đại sảnh!
Sợ cái gì, hôm nay cô rất đẹp, rất có phong cách, có gì phải sợ!
Sính Đình tự an ủi trong lòng, Thần Băng hài lòng nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, toàn thân đẹp trai đến bức người!
"Vâng!"
Sính Đình nhẹ nhàng trả lời, khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt, phong cáchsang trọng và quý phái tập hợp đủ trên người, khiến rất nhiều người đànông nhìn thấy mắt cũng híp lại.
"Tổng giám đốc Diệp, bạn gái của anh thật xinh đẹp!"
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, dáng dấp cực kỳ anh tuấn đi tới,nhìn chằm chằm Sính Đình, ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa khiến Sính Đình rất không thoải mái, đứng sát vào Thần Băng.
Thần Băng rất lịchsự cười cười, "Cám ơn tổng giám đốc Thượng Quan khích lệ, cô ấy là bạngái của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi."
Thần Băng cười thản nhiên, sau đó giới thiệu với Sính Đình.
"Sính Đình, vị này là tổng giám đốc Thượng Quan, dạ tiệc khiêu vũ lần này là do ba ngài ấy chủ trì!"
"Xin chào, tôi tên là Thượng Quan Quân Triết!"
Thượng Quan Quân Triết vươn tay, rất là lịch sự.
Sính Đình nhìn anh, nhẹ nhàng vươn tay, vừa chạm vào liền bị anh nắm chặt,muốn rút ra lại bị giữ chặt lại, không khỏi dùng chút sức, sắc mặt củaThượng Quan Quân Triết vẫn như cũ, nhưng sắc mặt Sính Đình có chút khócoi!
Người đàn ông xấu xa đáng chết, thì ra cũng là người luyện võ!
Thần Băng nhìn Thượng Quan Quân Triết nắm chặt tay Sính Đình, cười nhạt nói.
"Tổng giám đốc Thượng Quan nắm tay bạn gái của tôi như vậy hình như không tốt lắm đâu!" Trên gương mặt bình tĩnh có chút không vui.
Sính Đình vội vàng dùng lực vung tay, rút tay của mình về, nhìn bàn tay có chút sưng đỏ, không khỏi có chút tức giận.
"Tổng giám đốc Diệp, bàn tay của bạn gái anh rất trắng, rất trơn mềm, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay!"
Sính Đình nghe câu nói của anh ta không khỏi tức đỏ mặt, mở miệng mắng to.
"Không biết xấu hổ!"
"Ha ha, Cám ơn đã khen!"
Thượng Quan Quân Triết chẳng những không tức giận, mà nụ cười còn càng thêm mê người, nếu như không phải anh ta xấu xa như thế, Sính Đình thật sự hoài nghi mình sẽ bị nụ cười của anh ta mê hoặc.
Hung dữ nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện một bóng người quen thuộc, mà dường như anh ta còn đi tới hướng mình?
"Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình trợn to cặp mắt, nhìn người đàn ông đang đi về phía cô, hình như anh có vẻ rất tức giận, sắc mặt rất khó coi!
"Sao anh ta lại tới đây?"
Thần Băng cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nhíu mày.