Nửa giờ sau, SínhĐình bưng hai món mặn, một canh đi ra, để lên bàn, cà rốt xào thịt bò,thịt kho tàu, canh thịt viên nấm đông cô, đều là những món ăn đơn giảnthường ngày!
Mạc Thiên Kình liếc mắt nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, xem ra có lẽ không tệ.
"Mạc Thiên Kình, ăn nhanh đi, ăn cho no, ngủ cho ngon!"
Sính Đình nhàn nhạt dặn dò, nếu muốn chăm sóc anh, làm vệ sĩ, làm bảo mẫu,cô cũng không thể bạc đãi mình, ngày mai cô tính nói cho Mạc Thiên Kìnhbiết, mời cô làm chức vệ sĩ, bảo mẫu này thì phải trả giá đắt cỡ nào!
Mạc Thiên Kình đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa tay xong đi ra, Sính Đìnhđã ngồi trên bàn ăn như hổ đói rồi, vẻ mặt thỏa mãn, khiến Mạc ThiênKình không khỏi bật cười.
Chỉ sợ là người phụ nữ này cố ý lộ rabộ dáng này ở trước mặt mình, muốn cho mình thay đổi cái nhìn đối vớicô, sau đó thả cô đi!
Song làm sao cô biết được, cô càng tùy tiện, anh lại càng thích!
"Bới cơm cho tôi!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, Sính Đình nhìn anh một cái, Mạc Thiên Kình lắc lắc tay, Sính Đình khẽ mỉm cười.
"Được, anh chờ một chút!"
Sính Đình đi vào phòng bếp, Mạc Thiên Kình nghi ngờ, trên bàn có chén cô vào bếp làm gì!
Nhưng một giây sau, anh liền cười không nổi.
Sính Đình cầm một cái tô cực kỳ lớn đi ra, múc cho anh một tô cơm đầy, sau đó đưa cho anh.
"A Hoàng, ăn cơm!"
Mạc Thiên Kình cau mày, cái tên đẹp đẽ này sao giống như tên súc vật thế?
"A Hoàng là ai ?"
Sính Đình cố nén cười, vẻ mặt xin lỗi nói.
"Thật xin lỗi, gọi sai, tôi có nuôi một con chó, tên nó là A Hoàng!"
Sính Đình vừa dứt lời, đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Mạc Thiên Kình co rút lại, âm u dọa người!
"Ngọc Sính Đình, cô cố ý!"
Mạc Thiên Kình mặt đen lại, nhìn một tô cơm to trước mắt, nhất thời mất cả hứng thú ăn.
Sính Đình bĩu môi, học bộ dạng của anh, nhướng mày:"Không sai, tôi chính là cố ý đầy, sao nào?"
Anh có bản lĩnh thì đuổi tôi đi đi!
Trong lòng Sính Đình vui vẻ nghĩ tới, Mạc Thiên Kình nhìn cô, rất không khách khí trả lời: "Người phụ nữ của A hoàng, gắp món ăn cho tôi!"
"Phụt. . . . . ."
Nghe thấy câu nói này của Mạc Thiên Kình, Sính Đình vừa uống vào miệng mộtngụm canh liền toàn bộ phun ra ngoài, phun thẳng vào mặt Mạc Thiên Kình, nhất thời sắc mặt Mạc Thiên Kình trở nên khó coi tới cực điểm.
Sính Đình vội vàng nói.
"Không thể trách tôi à, là anh tự nói những lời dọa người như vậy, nếu không tôi cũng sẽ không phun canh lên mặt anh!"
Nói rất có lý, toàn bộ trách nhiệm đẩy hết cho Mạc Thiên Kình.
Nhìn bộ mặt đen tối khó coi của Mạc Thiên Kình, Sính Đình cầm khăn ở một bên lau cho Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, cái mùi gì, saokhó ngửi như vậy?
"Cô lấy cái khăn ở đâu ra?"
Sính Đình giơ tay lên nhìn chiếc khăn, sắc mặt rất lúng túng, "Cái khăn này hình như là cái giẻ!"
Sắc mặt Mạc Thiên Kình tệ tới cực điểm, hung dữ nhìn cô chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói.
"Ngọc Sính Đình, cô lại dám dùng giẻ lau mặt cho tôi?
Vốn muốn bình tĩnh, nhưng hình như thật rất khó bình tĩnh.
"Thật xin lỗi, anh chờ một chút, tôi đổi cái khác!"
Sính Đình chạy đến bên sofa, cầm lên một chiếc khăn lông sạch sẽ đi tới, lau cho Mạc Thiên Kình, một mùi mồ hôi chân nhàn nhạt truyền vào mũi MạcThiên Kình, nhất thời vung tay lên, đẩy Sính Đình ra vài bước.
"Ngọc Sính Đình, cô đủ rồi! Cư nhiên cầm khăn lau chân lau mặt cho tôi!"
Nếu không phải là ngửi được cái mùi mồ hôi chân này, anh cũng không biết, còn tưởng rằng cô thật lòng.
Sính Đình nhún nhún vai, vứt khăn lông trên mặt đất, hai tay chống nạnh, mặt không vui.
"Mạc Thiên Kình, làm người không nên quá mức, tôi làm sao biết đó là cáikhăn anh lau chân, người như anh sao anh khó phục vụ như vậy, không hàilòng tôi, anh đổi người đi!"