"Nói không cho phép em đi chính là không cho phép em đi, hiện tại về phòng cho anh!"
Giọng nói Mạc Thiên Kình trở nên lạnh lẽo, ra lệnh.
Sính Đình nổi giận đi qua, một cước hướng Mạc Thiên Kình đạp tới, giận dữmắng: "Mạc Thiên Kình, anh tính làm gì, dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi?"
Tức chết cô, không ngờ Mạc Thiên Kình ra lệnh cho cô trở về phòng, đây rõ ràng là khi dễ cô, cô tuyệt đối không đồng ý!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, gương mặt đẹp trai càng thêm tức giận, nhìn nhữngngười lính đang trừng to mắt nhìn bọn họ gây gổ, lạnh nhạt nói.
"Các anh đi về trước, suy nghĩ một chút, ai muốn tham gia!"
"Dạ!"
Mọi người có chút lưu luyến liếc mắt nhìn, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy thượng tướng quan tâm tới một người phụ nữ như thế, chẳng lẽ người phụ nữ này chính là vị nữ cảnh sát trong truyền thuyết được hứa hôn từnhỏ sao?
Nhưng mà bọn họ ai cũng không dám hỏi, vội vàng rút lui!
Trong tức khắc, biệt thự to như vậy chỉ còn sót hai người bọn họ, nhìn nhau chằm chằm tựa như hai con gà chọi.
"Mạc Thiên Kình, tôi nói tôi muốn tham gia!"
Sính Đình lớn tiếng gào thét, trên mặt Mạc Thiên Kình chứa đựng nụ cười lạnh, hướng Sính Đình đi tới.
"Ngọc Sính Đình, anh xem em có vẻ không hiểu rõ lời anh nói..., chúng ta hình như có chuyện còn chưa tính toán!"
Lời nói của Mạc Thiên Kình khiến Sính Đình đột nhiên nhớ lại ngày đó trong điện thoại, Mạc Thiên Kình cắn răng nghiến lợi nói.
"Mạc Thiên Kình, tôi cho anh biết, tôi chính là cảnh sát, anh đừng tới đây, nếu không tôi sẽ bắt anh!"
Sính Đình lui về phía sau mấy bước, bởi vì giờ phút này ánh mắt của MạcThiên Kình thật sự quá đáng sợ, cô cảm giác như có một con sói xám lớnmuốn ăn Tiểu Bạch Thỏ.
"Thật sao?" Mạc Thiên Kình nhếch môi cười nhẹ, cười đến thật tà ác!
Sính Đình lui lại mấy bước, dựa lưng vào tường, tức giận đùng đùng nhìn anh.
"Mạc Thiên Kình, tôi cho anh biết, anh mà tới nữa tôi không khách khí!"
Tức chết cô, cô không có đắc tội anh, mà vẻ mặt anh như vậy là ý gì, bộ dạng như muốn ăn thịt người bộ, không phải. . . . . .
Sính Đình nhớ tới đêm đó, lại nhìn tình huống hôm nay.
Biệt thự to như vậy, cô nam quả nữ sống chung một phòng.
Không được cô tuyệt đối không thể để Mạc Thiên Kình tiến tới.
Mắt thấy Mạc Thiên Kình đã cố định cô trên tường, Sính Đình trợn to haimắt, trong ánh mắt có chút bối rối, Mạc Thiên Kình thẳng vào mắt cô .
"Em nói xem, tối nay anh nên trừng phạt em như thế nào!"
Sính Đình lắc đầu một cái, nói rất nghiêm túc: "Mạc Thiên Kình, anh không nên đối xử với tôi. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Sính Đình còn chưa dứt lời đã bị Mạc Thiên Kình hôn rất bá đạo, đôi tay Sính Đình giãy giụa, Mạc Thiên Kình giữ tay cô thật chặt, cạy hàm răng côra, đầu lưỡi xâm nhập vào trong, thưởng thức ngọt ngào của cô.
Sính Đình thế nào cũng không nghĩ tới con heo này lại tấn công thần tốc nhưthế, vốn còn tính giãy giụa, nhưng bị anh hôn đến cả người tê dại, dầndần mất đi phản kháng, ngây ngô đáp lại anh, Mạc Thiên Kình mừng rỡ,buông đôi tay đang bị giam cầm của cô ra, chuyển bàn tay ra sau lưng cô, khiến khoảng cách của hai người gần hơn, vật cứng rắn chống lên bụngSính Đình, Sính Đình nhếch miệng cười nhạt một cái, rồi chợt nhấc chân,hung dữ đá lên.
"Ưmh. . . . . ."
Mạc Thiên Kình lập tức buông Sính Đình ra, ngồi xổm người xuống, đau đến tái xanh cả mặt!
"Ngọc Sính Đình, em lại đá anh. . . . . ."
Lần thứ hai, lần thứ hai cô hướng về phía tiểu đệ đệ của anh xuống tay.
Sính Đình cười lạnh, nhìn anh chằm chằm.
"Mạc Thiên Kình, tôi đã sớm nói với anh, đừng nghĩ coi thường tôi!"
Chết tiệt, anh nghĩ rằng mình hôn môi rất tuyệt, có thể khiến cô bị mất hồn sao!
Cô chỉ cần một cước, không uổng phí với anh!
"Ngọc Sính Đình, nơi đó là “tính phúc” cả đời của em!"
Người phụ nữ đáng chết, quá độc ác, thật không biết mình còn có thể thức dậy hay không!
Sính Đình bĩu môi, hả hê nói.
"Vừa đúng lúc tu thân dưỡng tính!"