Cody cũng liếc nhìn hình ảnh, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Sính Đình nóitiếp: "Hình như tôi đã nhìn thấy hắn ta ở đâu rồi thì phải?"
Người đàn ông này thật sự rất quen thuộc, đến tột cùng là người nào vậy?
"Cô đã gặp qua hắn ta?"
Cody kinh ngạc nhìn Sính Đình, Sính Đình gật đầu một cái, ngay sau đó liềntỉnh táo giao hình cho nhân viên điều tra thân phận của đối phương, saukhi có ảnh, thân phận của người đó sẽ tra ra được!
"Vu Minh Huy , 29 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp làm việc ở nhà máy hóachất Tề Nhiên, một tháng trước vì nguyên nhân cá nhân khiến nhà máy tổnthất một trăm vạn tiền nhiên liệu, bị nhà máy đuổi, trước mắt không nghề nghiệp. . . . . ."
" "Vu Minh Huy "?"
Sính Đình lẩm bẩm thì thầm, không lẽ cái tên Vu Minh Huy này chính là bạn học Vu Minh Huy của mình sao?
Cody nhìn Sính Đình, nhíu mày hỏi: “Cô biết hắn?"
Sính Đình gật đầu một cái: “Hắn là bạn học thời cấp 3 của tôi, không ngờ hắn ta chính là nghi phạm!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, ngay sau đó nhìn viên cảnh sát tuần tra nói: "Điều tra những động thái gần đây nhất của Vu Minh Huy!"
Người nọ thoăn thoắt gõ bàn phím, nhưng tra xét nửa ngày cũng không điều tra ra được động thái gần đây của hắn!
Sính Đình kêu người nọ tránh ra, tự mình mở máy vi tính, vào hệ thống điệntử kiểm tra khoảng thời gian Minh Huy ở trường cấp 3, trang web đó là do cô và hắn trước kia ngồi cùng bàn học vi tính sáng lập ra, không ngờbây giờ lại có thể vào tìm kiếm!
Ngày tám tháng bảy: Tôi bị nhàmáy hóa chất Tề Nhiên đuổi việc, bồi thường một trăm vạn, tôi và vợ cãinhau, muốn mang con trai về nhà mẹ đẻ, tôi cầu xin cô ấy cho tôi một cơhội, nhưng bọn họ không thèm để ý đến tôi, cho nên tôi giết họ!
Sính Đình nhìn thấy đoạn viết này, không nhịn được rùng mình một cái, đây là Vu Minh Huy mà cô biết sao?
Cody cau mày nhìn, Sính Đình tiếp tục di chuyển con chuột.
Tôi mang thi thể của bọn họ luộc lên, sau đó mỗi ngày ăn thịt, ăn thịt của bọn họ!
"Nôn. . . . . ."
Sính Đình không thể ngờ được, Vu Minh Huy lại biến thái như thế, đem vợ con giết sạch, sau đó còn luộc rồi ăn. . . . . .
Thật là ác độc!
Cody vuốt lưng cho cô, nhẹ nhàng nói: "Cô còn chịu đựng được không?"
Nhìn nhật ký của Vu Minh Huy, những lời trích dẫn biến thái kia khiến anh cau mày lại.
"Có thể, tiếp tục xem đi!"
Ăn ba ngày, ăn không hết thịt, tôi băm thịt nát vụn cho vào bồn cầu, xương tôi cũng đem chôn phía sau núi, tất cả đều xử lý sạch sẽ.
Tiếpđó, tôi liền đi mua một đống thuốc nổ, len lén đặt ở nhà máy hóa chấtTề Nhiên, “bùm” một tiếng, nổ tung, tôi cho nổ tung nhà máy này, ai bảotụi mày phách lối, tụi mày bắt tao bồi thường tiền!
Sau khi chonổ nhà máy hóa chất Tề Nhiên xong, tôi liền đến những nhà máy hóa chấtkhác xin việc, không ngờ bọn họ cũng không thèm quan tâm đến tôi, chonên tôi liền cho nổ tung bọn họ, ai không quan tâm tôi, tôi liền cho nổtung kẻ đó, tôi nổ chết chúng nó, ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .
Nhật ký đến đây chấm dứt, lần ghi cuối là khoảng ba giờ sáng!
Sính Đình đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn Cody, bình tĩnh nói.
" Hung thủ biến thái, cảnh sát trưởng Cody, ra lệnh đi!"
Cody nhìn cô, cười nhạt.
"Ngọc Sính Đình, cô thật sự rất may mắn, như vậy mà cô cũng có thể tìm được hung thủ!"
Cody thế nào cũng không ngờ tới, hung thủ biến thái này lại là bạn học củaNgọc Sính Đình, Sính Đình cũng khổ sở cười một tiếng.
"Đúng vậy! Thật là may mắn!"
Năm đó cô còn âm thầm thích hắn ta một thời gian, may mắn là không gả chohắn, nếu không bây giờ mình cũng bị luộc rồi, haizz, không biết MạcThiên Kình có phải người như vậy hay không!
Nghĩ tới đây, Sính Đình không nhịn được khi dễ chính mình, tại sao lại nhớ tới Mạc Thiên Kình rồi!
"Lập tức lùng bắt Vu Minh Huy, chính thức bắt hắn!"
Sau khi Cody ra lệnh xong, nhìn Sính Đình nói: "Chúng ta cùng đi!"