Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 289: Em phải cho anh ăn no đấy!




Thu Cẩn không lên tiếng, ngồi đối diện với cô rất tự nhiên lấy một hộp cơm mở ra ăn.

Lý Băng nhìn anh, có chút ngạc nhiên, anh ta cũng chưa ăn cơm sao? Còn tưởng rằng anh quan tâm mua cơm cho cô, trong lòng còn thấy chút cảm động, không ngờ cũng chỉ là nhân tiện mà thôi, nhưng cho dù chỉ là thuận tiện nhưng vẫn còn hơn là bị đói chết.

Lý Băng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cầm hộp cơm lên ăn, mở ra liền thấy bên trong có cơm sườn , còn có cả canh gà nữa, nhìn thoáng qua cũng biết giá trị của nó phải mười mấy đồng, coi như số cô gặp may rồi.

"Trưởng quan. . . . . ."

"Im lặng, ăn cơm!"

Thu Cẩn lạnh lùng cắt đứt lời của cô, Lý Băng nhìn hộp cơm của anh, cũng giống y như của cô, chỉ là món canh không phải là canh gà, không biết là canh gì nhỉ, cô liền thấy hơi tò mò!

Lý Băng ngậm miệng ăn cơm, tốc độ ăn rất nhanh, bởi vì cô cũng không có thừa thời gian để nói chuyện, đoán chừng một lát nữa thời gian ngủ còn không có. Ăn cơm như hổ đói, không có chút dịu dàng thục nữ nào, khóe môi còn dính cả hạt cơm, sau khi ăn xong liền nhanh chóng đem hộp cơm vứt vào sọt rác, canh cũng ăn hết sạch, không sót tí nào vì canh không nóng nên Lý Băng chỉ húp một hơi là hết rồi!

Ăn uống no say, Lý Băng ngẩng đầu lên mới phát hiện Thu Cẩn đang nhìn mình chằm chằm làm cho cô có chút xấu hổ.

Thu Cẩn cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy cô gái nào ăn uống giống như cô, ăn cứ như hổ đói vậy, bất quá cũng không giống nhau.

"Cám ơn hộp cơm của anh, tôi ăn xong rồi phải làm việc, trưởng quan cũng về đi thôi, khuya lắm rồi!"

Lý Băng nói xong lại cúi đầu tiếp tục công việc, cô hiện tại thật sự rất bận.

Hơn nữa, Thu Cẩn cũng không phải là cấp trên trực tiếp của cô nên cô cũng không cần phải sợ anh.

Thu Cẩn không ngờ cô cư nhiên lại hạ lệnh đuổi khách, nhìn đôi mắt gấu mèo 0.0 kia của cô, vừa làm việc vừa ngáp dài, không khỏi đau lòng, trong đầu liền ra một quyết định.

Tối nay sẽ làm việc với cô!

Không nhiều lời, Thu Cẩn cầm một tài liệu lên, sau đó mở máy vi tính bên cạnh ra, nhanh chóng đem tài liệu xử lý!

Lý Băng thấy vậy cũng không có phản ứng gì, mắt của cô chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính, một khắc cũng không rời, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc, làm xong một cái lại lấy một cái, không hề ngừng nghỉ.

Hai người bận đến hơn bảy giờ sáng, Lý Băng liếc nhìn tài liệu trên bàn đã giải quyết hết, bắt đầu chỉnh lý lại khi ngẩng đầu lên lại phát hiện Thu Cẩn vẫn đang ở đây liền giật cả mình.

"Trưởng quan, anh không đi à!"

Cô còn đang tự hỏi sao hôm nay lại giải quyết nhanh như vậy, không ngờ bên cạnh còn có thêm một người. Thu Cẩn tức giận nhìn cô chằm chằm, thật là quá biệt khuất rồi, anh giúp cô cả một buổi tối đến bây giờ cô mới phát hiện ra.

Thu Cẩn không nói thêm gì nữa, vươn vai cho đỡ mỏi, nhìn mắt của cô đen thùi lùi như mắt gấu trúc 0.0, lạnh lùng nói:

"Tài liệu đã xử lý xong rồi, cô đi nghỉ ngơi đi!" Thu Cẩn nói xong cũng xoay người rời đi, thuận tiện đem cả tài liệu đi theo!

"Vâng!"

Lý Băng nhìn theo bóng lưng của Thu Cẩn rời đi, rồi lại nhìn mặt bàn trống không, ngáp một cái, đi vào phòng nghỉ, nơi này chính là phòng nghỉ ngơi của Mạc Thiên Kình nên những lúc anh không có ở đây cô đều mượn để dùng tạm một lát.

Thủy Nhi sau khi cúp điện thoại, nhìn mấy người kia ai cũng nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhức đầu!

"Ngày mai tôi muốn đi giúp Lý Băng một tay, Thượng Quan, chúng ta đi về nghỉ, ngày mai sẽ đến chỗ làm, Mạc thượng tướng, tốt nhất anh cũng nên nghỉ ngơi đi, Sính Đình giao lại cho anh!"

Thủy Nhi nói xong liền kéo Thượng Quan Quân Triết rời đi.

"Lý Băng thế nào rồi?"

Sính Đình nhìn Thủy Nhi và Thượng Quan Quân Triết rời đi, ngược lại cứ cảm giác Lý Băng không tốt chút nào cả.

Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt lo lắng của Sính Đình, vuốt ve tóc của cô, dịu dàng nói”

"Không có việc gì đâu, cô ấy không sao cả, em mau khỏe lại, anh cũng phải về đơn vị để báo cáo, còn có ông nội nữa, không biết bọn họ xoay xở thế nào!"

Anh cảm thấy thật có lỗi, lần này xảy ra chuyện như vậy không thể trở tay kịp.

Sính Đình liền nhu thuận gật đầu.

"Em cũng biết vậy, bây giờ em đang ở trong bệnh viện, nên không dám gọi điện thoại cho hai ông chỉ sợ họ lại lo lắng. Đúng rồi, Thiên Kình, anh mau gọi cho hai ông đi báo cho họ biết là anh đã về em nghĩ hai ông nhất định sẽ rất mừng đấy!"

Cô cũng đã hai ngày không nhìn thấy cục cưng rồi, thật rất muốn về với bọn chúng!

Cũng không biết bọn chúng có khóc nháo hay không? Có ngoan hay không!

"Được rồi!"

Mạc Thiên Kình cầm điện thoại lên, sau đó lại bỏ xuống.

"Sính Đình, ngày mai xuất viện thôi, hiện tại khuya lắm rồi, nếu như anh gọi thì bây giờ hai ông nhất định sẽ chạy tới đây, đến lúc đó nhìn thấy em như thế này, sẽ lại đau lòng mà trách mắng!"

Nếu như anh nói mình đã trở về rồi, hai vị lão gia Ngọc Kỳ Lân và Mạc Tử Khiêm nhất định sẽ muốn anh trở về, nếu không bọn họ cũng sẽ chạy tới đây, đến lúc đó, bọn họ nhìn thấy Sính Đình như vậy, lại phải lo lắng thêm.

Anh không nhẫn tâm nhìn bọn họ đau lòng thêm nữa!

Sính Đình liền gật đầu rồi rúc vào trong ngực của Mạc Thiên Kình.

"Vâng, tất cả đều nghe theo anh!"

Mạc Thiên Kình ôm lấy Sính Đình, đang do dự xem có nên giải thích một chút chuyện của mình và Hoàng Hiểu Oánh hay không, nếu như không nói thẳng ra thì khi Hoàng Hiểu Oánh chạy đến tìm anh thì đến lúc đó cho dù có trăm cái miệng anh cũng không thể bào chữa được.

"Sính Đình!"

"Dạ!"

Sính Đình tựa người vào trong ngực của Mạc Thiên Kình, hưởng thụ sự tồn tại vô cùng chân thật của anh, lắng nghe nhịp tim anh đang đập, chỉ như vậy thôi đã thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

"Em biết không? Hôm đó anh từ trong cống ngầm đi ra ngoài, mất hết sức lực liền ngất ở ven đường, được một nữ diễn viên tên là Hoàng Hiểu Oánh cứu, cô ấy là người trong đoàn làm phim của một người bạn cũ của anh!"

Mạc Thiên Kình từ từ kể lại, muốn xem Sính Đình phản ứng như thế nào, nhưng không ngờ cô vẫn im lặng.

"Sính Đình, em có nghe anh nói không?"

Mạc Thiên Kình cau mày, anh đang kể chuyện mình gặp một người phụ nữ, mà cô lại không có phản ứng?

"Có chứ, em đang chờ anh kể tiếp đây!"

Sính Đình bình tĩnh nói nhưng trong lòng lại thấy thật vui mừng, vì Mạc Thiên Kình tự nguyện giải thích chuyện này cho cô.

"Cô ấy rất đẹp, mấy lần cũng muốn quyến rũ anh, có một lần cô ấy còn chạy đến phòng của anh cởi hết quần áo. . . . . . Sính Đình, anh không hề động vào cô ta mà đá bay cô ta ra ngoài!"

Mạc Thiên Kình nói tới chỗ này liền vội vàng giải thích, chỉ mong Sính Đình sẽ không tức giận, sẽ tin tưởng vào anh.

"Ác vậy?" Sính Đình đẩy ra Mạc Thiên Kình ra, ngẩng đầu hỏi: "Cô gái kia chẳng phải rất thảm sao!"

Cởi hết quần áo leo lên giường của anh cư nhiên lại bị anh lạnh lùng đá ra khỏi cửa, thật rất thảm mà.

Mạc Thiên Kình nghe được cô nói vậy..., liền kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.

"Đúng vậy, anh không thể phản bội em được, cả thân thể và trái tim của anh đều thuộc về em, cho nên anh mới làm như vậy. Sau đó đạo diễn Lưu Lăng cũng chính là người bạn học của anh kể lại cô ấy bị một người đàn ông khác cường bạo!"

Nghĩ đến chuyện này, Mạc Thiên Kình có một chút xíu đau lòng, cũng may cô ta không vì chuyện này mà ầm ĩ, do đó anh cũng đoán nhất định cô ta cũng cam tâm tình nguyện chứ nếu không thì làm sao lại trời yên biển lặng như vậy chứ.

Sính Đình kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Kình: "Thật là đáng thương, chỉ là, anh thật không có một chút động lòng, không có tí cảm giác nào sao?"

Cởi hết quần áo lên giường quyến rũ anh cũng đều không có phản ứng, Mạc Thiên Kình thật quá vĩ đại rồi?

Mạc Thiên Kình cúi đầu, nhìn Sính Đình.

"Nói không có phản ứng đó là giả, nhưng mà anh thật sự không có chạm vào cô ta! Em cũng biết, anh là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ có nhu cầu nhưng anh luôn biết chắc chờ anh trở lại, em nhất định sẽ cho anh ăn no!"

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, một khoảng thời gian không thấy cô càng trở nên thành thục quyến rũ động lòng người!