Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 286: Chúng ta sẽ không chia ly nữa!




Mạc Thiên Kình thế nào cũng không thể ngờ Sính Đình sẽ bị ngã bệnh, lúc nghe được câu này lòng đau đến mức không thở được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Sính Đình bị ngất đi, tim như bị kim đâm, chỉ nghĩ đến Sính Đình mà thôi.

Mạc Thiên Kình nhanh chóng đi vào bên trong, nhìn tấm vé trong tay, còn mười lăm phút nữa là khởi hành rồi, nhưng mà tim của anh lại không thể chờ được, đếm từng giây từng phút một.

Sính Đình, thật xin lỗi, anh thật có lỗi với em!

Mạc Thiên Kình ở trong lòng không ngừng tự nhủ, lần này sau khi trở về nhất định phải thành tâm nói xin lỗi với Sính Đình, cô mới sinh con xong liền xảy ra chuyện như vậy đã để cho cô phải chịu khổ rồi.

Thượng Quan Quân Triết cũng chạy vào, thấy Mạc Thiên Kình đang nhìn chằm chằm vào cái chuông ở đại sảnh, liền đi tới vỗ lên vai anh.

"Anh, đừng quá lo lắng, Thủy Nhi đang chăm sóc Sính Đình, chỉ cô ấy nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có chuyện gì, lần này anh trở về, phải chăm sóc cô ấy nhiều vào!"

Mạc Thiên Kình nhìn thời gian phía trên đang trôi qua từng giây từng phút, quay đầu nhìn Thượng Quan Quân Triết, rất mất mát hỏi:

"Thượng Quan, có phải cậu cũng cảm thấy tôi rất vô dụng hay không, là một thượng tướng, lại có thể để chuyện như vậy xảy ra, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được!"

Anh thật sự rất vô dụng, nếu như anh quyết đoán hơn trong chuyện tình cảm với Sính Đình thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển thành như bây giờ!

Chỉ có điều anh. . . . . .

Anh thật sự rất đần, cũng rất đáng chết!

Mạc Thiên Kình ở trong lòng âm thầm tự mắng mình, nhưng là bất luận anh có mắng thế nào thì cũng không thể bồi thường thiệt thòi cho Sính Đình được.

"Anh, không phải như vậy đâu, không cần quá tự trách!"

Nhìn Mạc Thiên Kình khó chịu như vậy, tự trách như vậy, trong lòng anh cũng không chịu nổi.

Mạc Thiên Kình nhìn cậu ta rồi trầm lặng không nói. Nhìn thời gian, còn có hai phút nữa là có thể lên máy bay rồi, rất nhanh thôi sẽ được trở về bên cạnh của Sính Đình mà ôm cô vào lòng.

Thời gian như kéo dài bất tận, Mạc Thiên Kình thật vất vả mới lên được máy bay, lại cảm thấy mấy tiếng bay này thật rất lâu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, còn phải ba tiếng nữa mới có thể về đến nhà!

Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan, đột nhiên nói.

"Thượng Quan, cậu gọi điện thoại hỏi Thủy Nhi xem bọn họ đang ở đâu, một lát nữa chúng ta sẽ trực tiếp đến đó!"

Anh không dám gọi vì có chút sợ, nếu như Sính Đình biết anh trở lại sẽ có phản ứng như thế nào, lòng lại càng khẩn trương hơn.

Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, từ tốn nói:

"Ở bệnh viện XX!"

Ba giờ sau, máy bay hạ cánh rất đúng giờ, Mạc Thiên Kình vừa xuống máy bay liền lập tức đến thẳng bệnh viện, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, đi taxi đến bệnh viện, nhanh nhất cũng phải mất nửa giờ.

Lúc Sính Đình tỉnh lại, Thủy Nhi và Liễu Nghị Hiên đều ở trong phòng bệnh. Hôm nay Liễu Nghị Hiên mang tới cho cô một bó hoa tươi và một túi trái cây, còn cố ý mang cả cháo gà đến nữa.

"Sính Đình, thân thể đã khỏe chưa!"

Thủy Nhi ngồi đút cháo gà cho Sính Đình, Sính Đình nhìn cháo gà thơm nứt mũi liền cảm kích nhìn bọn họ.

"Thủy Nhi, Liễu tiên sinh, cám ơn hai người!"

Đối đãi với cô tốt như vậy, để cho cô cảm thấy mình đều không còn cô quạnh nữa!

Liễu Nghị Hiên liền lắc đầu nói: "Đừng khách sáo, sau này cứ gọi tôi Nghị Hiên là được rồi, gọi Liễu tiên sinh không phải quá xa lạ hay sao?"

Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, cô gái này thật khiến cho người ta thấy rất cảm mến, chỉ là anh cũng không có cái phúc phận này!

Sính Đình nhìn Liễu Nghị Hiên gật đầu đáp:"Được, Nghị Hiên, cám ơn anh! Thân thể của anh thế nào rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa!"

Cô vẫn còn nhớ rõ Liễu Nghị Hiên vì giúp bọn họ tìm kiếm vị trí của Mạc Thiên Kình mà phải vận công trong một thời gian quá dài, sắc mặt cũng rất kém!

"Cô thấy tôi không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao! Mau ăn cháo gà đi! Để lạnh sẽ không tốt!"

"Đúng vậy, ăn mau lên, đến lúc Mạc Thiên Kình trở lại cũng sẽ không nhìn thấy bộ dạng bị bệnh này của cô nữa rồi!" Thủy Nhi nhìn Sính Đình nói, mỗi lần nhắc tới Mạc Thiên Kình thì cô ấy sẽ có thêm động lực để sinh tồn.

"Đúng vậy!"

Sính Đình liền gật đầu đang chuẩn bị cho cháo gà vào trong miệng, liền nghe thấy ở cửa thật ồn ào, tiếp theo đó là một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ:

"Sính Đình!"

Động tác của Sính Đình liền cứng ngắc, cô không có nghe lầm chứ, sao lại là tiếng của Mạc Thiên Kình, anh đã trở về rồi sao?

Tiếp đó run rẩy ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Mạc Thiên Kình thở hổn hển đứng ở cửa, sau đó liền đi tới phía cô.

"Mạc Thiên Kình!"

Thủy Nhi giật mình che miệng lại, làm sao có thể, Mạc Thiên Kình làm sao có thể lại xuất hiện ở nơi này chứ!

Sau khi Mạc Thiên Kình đi vào, chỉ trong chốc lát Thượng Quan Quân Triết liền thở hổn hển chạy vào theo, nhìn thấy thế Thủy Nhi liền ngây ngẩn cả người.

"Thượng Quan Quân Triết, đây là sự thực sao? Thật sự là anh?"

Thượng Quan Quân Triết nhìn thấy Thủy Nhi, mừng rỡ chạy tới, ôm cổ của cô, rồi hôn lên đó.

"Thủy Nhi, rốt cuộc anh đã trở lại rồi!"

"Mạc Thiên Kình!"

Sính Đình ngây ngốc kêu lên, đây là sự thực sao? Cô đang nhìn thấy anh, Mạc Thiên Kình đi tới, run rẩy đưa bàn tay thô rám của mình ra, vuốt ve gò má gầy gò của cô, đôi môi vốn đỏ thắm giờ phút này lại trở nên tái nhợt không còn chút máu, cả người xem ra rất suy yếu.

Sính Đình, làm sao em lại trở nên như vậy!

Mạc Thiên Kình đau lòng vuốt ve mặt của cô, Sính Đình đưa tay lên chạm vào tay của Mạc Thiên Kình, cảm thụ nhiệt độ từ tay anh truyền đến, nước mắt nhất thời rơi xuống như mưa.

"Sính Đình. . . . . . Thật xin lỗi!"

Mạc Thiên Kình ngồi ở bên giường, áy náy nói.

Sính Đình lắc đầu cầm lấy tay của anh, nước mắt tràn mi: "Không phải lỗi của anh, chỉ cần anh trở về là tốt rồi, anh trở về là tốt rồi!"

Anh trở về là cô đã rất thỏa mãn, biết anh bình an, không có chuyện gì là tốt nhất rồi!

"Nói cho em biết, đây là sự thực sao? Anh thật sự đã về rồi, thật sự đã trở lại bên cạnh em, không phải nằm mơ đúng không?"

Giấc mơ như vậy cô cũng đã mơ rất nhiều lần rồi, mỗi lần tỉnh lại Mạc Thiên Kình liền biến mất, hiện tại Mạc Thiên Kình ở đây thật rất chân thật, vô cùng chân thật.

Mạc Thiên Kình nắm lấy tay của Sính Đình, tay cô cũng gầy gò hơn trước, nhuệ khí trước kia cũng đã không còn nữa rồi thay vào đó là sự nhu hòa và dịu dàng. Trước kia thứ anh hy vọng nhất chính là Sính Đình sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút, không nên nóng nảy như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Sính Đình như thế anh lại tình nguyện để cô vẫn là Sính Đình sôi động hiếu thắng như ngày xưa có vậy thì tối thiểu cô sẽ không gầy thành ra như thế này!

Sính Đình của hiện tại làm cho anh rất đau lòng.

"Là anh, thật đúng là anh, anh đã trở về rồi!"

Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, những giọt lệ này tất cả đều là khổ sở, anh biết trong lòng cô nhất định rất đau khổ, vô cùng đau khổ!

"Thật không phải là mơ sao?"

Sính Đình run rẩy hỏi, Mạc Thiên Kình nắm tay của cô thật chặt, nhìn vào mắt cô mà thâm tình nói: "Sính Đình, đây không phải là mơ, anh đã trở về, anh đã hứa với em sẽ quay trở về, giờ thì anh đã trở về rồi!"

"Mạc Thiên Kình!"

Sính Đình cũng không kìm chế được nữa liền nhào vào trong ngực của Mạc Thiên Kình khóc lớn, nước mắt không cầm được liền chảy xuống, mấy ngày nay sợ hãi, uất ức, và ẩn nhẫn đều theo những giọt nước mắt này đi ra khóc cho vơi đi tất cả.

Mạc Thiên Kình ôm cô thật chặt, vùi đầu vào cần cổ của cô, cảm thụ sự tồn tại của người mình yêu nhất.

"Lần này, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay! Anh trở lại để tặng cho em một hôn lễ thật hoàn mỹ, thật long trọng, về sau anh sẽ không rời khỏi em nữa, cũng sẽ không bao giờ để chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa!"

Mạc Thiên Kình cam đoan nói, đẩy Sính Đình ra, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi tái nhợt nhưng mềm mại của cô!