Từ sáng sớm tinh mơ thức dậy Diệp Duệ đã không nhìn thấy Lý Băng đâu, anh sợ hãi tìm trong biệt thự mấy lần, vốn còn tưởng rằng cô đã bỏ đi rồi chứ.
Lý Băng bị Diệp Duệ ôm chầm lấy cảm thấy rất ấm áp, từ khi ở Mĩ trở về Diệp Duệ đối xử với cô rất tốt, mọi việc đều đặt cô ở trong mắt, những lúc cô sợ, hay cô đơn tịch mịch thì anh vẫn luôn ở bên cạnh an ủi.
Ban đêm, khi cô gặp ác mộng liên miên thì anh luôn nắm tay của cô thật chặt, vỗ về cho cô ngủ, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không đáp lại anh, cũng không nói với anh bất kỳ một câu nào.
"Tôi đi mua đồ ăn sáng, tôi đói rồi !"
Lý Băng nhàn nhạt nói, trong tay còn cầm bánh quẩy và bánh bao mới vừa đi ra ngoài mua, nóng hổi, ở trong những ngày mùa đông này lại đặc biệt ấm áp.
Diệp Duệ buông cô ra, nhìn bánh quẩy và bánh bao ở trong tay cô nhíu nhíu mày.
"Những đồ này không có dinh dưỡng, em đói bụng sao không gọi anh… anh sẽ nấu cho em!"
Diệp Duệ nhìn ở những đồ không hề có dinh dưỡng kia , sao anh có thể để Lý Băng ăn những thứ đó được, một chút dinh dưỡng cũng không có. Anh từ nhỏ cho tới giờ cũng chưa từng động vào những đồ kia .
Lý Băng thấy được sự coi thường trong ánh mắt của Diệp Duệ, cô biết, Diệp Duệ là con của nhà giàu có, những thứ này đối với anh mà nói chỉ là đồ bỏ đi, giống như là tên ăn xin lúc nào cũng ăn một loại thức ăn khó có thể nuốt xuống được.
Lý Băng không biết Diệp Duệ đối với cô tốt như vậy có phải là bởi vì cảm thấy đối áy náy với đứa bé hay không, nhưng mà cô thật không muốn cùng anh có bất kỳ dính dáng hay dây dưa nào nữa.
Nói thế nào thì giữa anh và cô vĩnh viễn đều không có khả năng, anh là quan lớn, mà cô thì lại là đứa trẻ bị gia tộc vứt bỏ. Một người mà ngay cả chính bản thân mình cũng không muốn thừa nhận mình là con của ai, ở cùng với anh mà nói coi như anh không ngại nhưng người nhà của anh nhất định sẽ phản đối.
"Không cần, tôi ăn quen rồi!"
Lý Băng nhàn nhạt nói, cô vẫn thích hợp ăn những thức ăn rẻ tiền này, không có vấn đề gì cả chỉ cần có thể ăn no là được rồi!
Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Duệ, liền cầm lại bánh tiêu và bánh bao ngồi lên trên ghế sofa ăn ngon lành.
Diệp Duệ cũng đi tới ngồi xuống, nghĩ đến câu cô nói với mình ít đến thương cảm trong lòng rất khó chịu.
"Băng, em không thể tha thứ cho anh sao?"
Cả người của Lý Băng chợt chấn động, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái của mình, rồi nhàn nhạt nói:
"Có cái gì mà tha thứ với không tha thứ, cũng đã qua hết rồi!"
Tất cả đều đã thành quá khứ, giữa bọn họ còn có thể có cái gì: "Lần này rất cám ơn anh, đợi lát nữa tôi sẽ đi khỏi đây, cám ơn anh rất nhiều vì khoảng thời gian vừa qua!"
Lý Băng cắn một miếng bánh tiêu rồi chân thành nói, giữa bọn họ không nên ở cạnh nhau, tốt nhất là nên chia tay.
Cô cũng nên toàn tâm toàn ý vào công tác, thời gian trôi qua, tất cả đều có thể quên hết, giữa bọn họ không có về sau, cũng không có tương lai nào!
"Em thật không cho anh một cơ hội nào sao?"
Nghe được lời của cô..., lòng của Diệp Duệ đau đến rỉ máu, tại sao cô lại muốn như vậy, việc anh làm còn chưa đủ hay sao? Tại sao còn phải như vậy, tại sao không cho anh một cơ hội chứ.
"Cơ hội gì chứ, anh có thể tìm được một người con gái tốt hơn tôi nhiều, mà tôi cũng vậy nên rời khỏi đây rồi!"
Lý Băng ăn xong bánh tiêu, lại cắn mấy miếng bánh bao liền đứng dậy, lời của anh sẽ khiến cho cô sẽ suy nghĩ lung tung, người đàn ông này quá nguy hiểm, so với cô còn đáng sợ hơn, hiện giờ cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thản, yên bình.
"Cám ơn anh!"
Diệp Duệ còn muốn túm lấy tay của cô, lại phát hiện bản thân ngay cả dũng khí giơ tay lên cũng không có, Lý Băng, cô gái này đã bị tổn thương quá nhiều, đứa con của họ cũng bởi vì anh ghen tị mà rời khỏi thế gian này rồi.
Anh còn mặt mũi nào chứ, còn có tư cách gì mà yêu cầu cô ở lại!
Lý Băng quay người đi lên lầu thu dọn đồ đạc của mình, liếc nhìn căn phòng mà cô đã ở hơn một tháng trời, trong căn phòng này chứa đựng sự quan tâm, có hơi thở của anh, chỉ là rất nhanh cô và anh sẽ không hề có quan hệ gì nữa.
Lý Băng liền quay người rời khỏi đó!
Cầm theo một cái túi, bên trong chỉ có một bộ quần áo, xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, không biết vì sao trái tim của cô lại thấy rất khổ sở.
Diệp Duệ, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đúng không?
Lý Băng đi xuống lầu, Diệp Duệ ngồi ở trên ghế sofa, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, thấy Lý Băng cầm túi đi xuống, rất muốn mở miệng bảo cô ở lại, nhưng lại không có tí dũng khí nào.
Lưu lại làm cái gì chứ? Anh lại không thể cho cô một danh phận, nghĩ tới đây, Diệp Duệ càng nắm chặt tay lại.
"Phòng của anh, tôi đã dọn dẹp rồi, cám ơn anh khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, bảo trọng!"
Lý Băng không muốn nói gặp lại bởi vì bọn họ còn có thể gặp lại nhau sao?
Thấy còn không bằng không thấy! Lý Băng nói xong cũng không đợi Diệp Duệ trả lời, sải bước rời khỏi biệt thự, đi mà cứ như đang chạy trốn vậy.
Diệp Duệ ngồi ở trên ghế sofa, thấy cô rời đi, khổ sở không nói thành lời.
Cô ấy ghét anh như vậy sao? Mà nhanh chóng rời đi như thế!
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần dần biến mất ở trước mắt của mình, Diệp Duệ đau đớn nhắm mắt lại.
Lý Băng sau khi chạy đi, không nhịn được mà rơi nước mắt, cô không biết tại sao mình lại khóc, nhưng thấy Diệp Duệ ngay cả giả vờ cũng không bảo cô ở lại thì trong lòng liền khó chịu giống như bị cái gì đâm vào, đau đớn vô cùng.
Lý Băng, mày nên tỉnh lại rồi, còn muốn sa vào sự dịu dàng của Diệp Duệ sao?
Cô thừa nhận trong khoảng thời gian này, Diệp Duệ đối với cô rất dịu dàng, đối với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cho cô động lòng, khiến cho cô có chút đối động lòng đối với người đàn ông đã từng thương tổn tới mình. Chỉ là hiện tại, anh cũng không có đuổi theo cô, không nói một câu nào, cô nghĩ chắc là anh chỉ đau lòng chuyện đứa nhỏ mà thôi.
"Lý Băng, kiên cường lên, mày có thể làm được mà!"
Lý Băng lau nước mắt ở khóe mắt, lớn tiếng tự nhủ.
Người ở bên đường rối rắm nhìn cô, thỉnh thoảng còn nghe bọn họ mắng cô là ‘ Bệnh thần kinh ’!
Lý Băng cũng không thèm để ý tới họ, xách túi trở về cái ổ nhỏ của mình.
Sau khi Sính Đình và Thủy Nhi trở lại biệt thự, vẫn luôn đợi điện thoại của Thượng Quan Quân Triết, gọi điện thoại sang nhưng Thượng Quan Quân Triết lại không nhận, vốn bừng lên một tia hi vọng lại từ từ tắt dần rồi.
"Aiz!"
Thủy Nhi nhìn điện thoại ở trong tay, đây là lần than thở thứ một trăm lẻ một rồi, cũng không biết Thượng Quan Quân Triết đang giở trò quỷ gì, tại sao lại không điện thoại cho cô, cũng không thèm nghe điện thoại, cũng đã sang ngày thứ ba rồi mà vẫn không có một chút tin tức nào!
Sính Đình đang ôm Hâm Hâm và Hào Hào, trong lòng cô bây giờ vô cùng rõ ràng, cô rất muốn hỏi Thủy Nhi, nhưng nhìn thấy cô ấy than thở vốn đang bừng lên hi vọng liền chìm đến đáy lòng rồi.
Mạc Thiên Kình, tại sao anh vẫn chưa trở lại, lại còn không có tin tức, chẳng lẽ thật đã xảy ra chuyện sao?
"Sính Đình, cô không cần quá khổ sở, chờ Thượng Quan Quân Triết trở lại tôi nhất định sẽ dạy dỗ một phen, thậm chí cả điện thoại cũng không nhận!"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình khó chịu như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu gì, không thể làm gì khác hơn là mắng Thượng Quan Quân Triết cho hả giận!
"Thủy Nhi, đừng mắng Thượng Quan Quân Triết, tôi nghĩ chắc là anh ấy đang rất bận!"
Nhưng nhất định là không biết nói với bọn họ như thế nào nên mới không dám gọi điện thoại, cũng không dám nhận điện thoại nữa, Sính Đình đột nhiên cảm thấy rất sợ.
"Thủy Nhi, tôi muốn đến Mĩ để tìm Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình chợt kéo lấy tay của Thủy Nhi, đây là quyết định vừa phát sinh trong đầu, nhưng cô thật không có chút hối hận nào!
Thủy Nhi bị lời của cô làm cho giật mình: "Nếu cô đến Mĩ, thì hai cục cưng phải làm thế nào?"