Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 276: Gặp cướp!




"Lưu Lăng, sao vẫn không thể đi ra ngoài chứ!"

Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng, đây đã là ngày thứ bảy, Lưu Lăng lại còn nói với anh không thể đi ra ngoài, khiến cho anh sắp điên rồi. Trong một tháng này, mỗi ngày anh đều nhớ đến quãng thời gian đã sống cùng với Sính Đình, Hoàng Hiểu Oánh mặc dù vẫn luôn tỏ tình, nhưng anh không hề động lòng.

Anh thừa nhận, Hoàng Hiểu Oánh đối với anh thật tâm nhưng anh không muốn làm chuyện có lỗi với Sính Đình, hơn nữa đối với Hoàng Hiểu Oánh anh cũng không có cảm giác.

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, thở dài.

"Cậu không thể thuận theo Hoàng Hiểu Oánh một lần sao? Không phải chỉ là lên giường thôi sao, xuống giường liền hết chuyện.

Làm hại anh ta hiện tại không tìm được người, cũng không biết nên làm cái gì

Mạc Thiên Kình tức giận nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích cô ta, cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Sính Đình. . . . . .

"Mạc Thiên Kình, cậu cũng là đàn ông, chẳng lẽ lại không muốn sao?

Anh ta thật hoài nghi Mạc Thiên Kình có phải là một người đàn ông bình thường hay không? Tại sao đối với một cô gái thanh thuần như Hoàng Hiểu Oánh lại không có chút cảm giác nào? Người ta cũng chỉ muốn leo lên giường của cậu ta, mà cậu ta lại cư nhiên một cước đá xuống giường, làm hại Hoàng Hiểu Oánh tức giận không đến quay phim nữa.

"Lưu Lăng, anh và tôi quen nhau lâu như vậy, tôi là tuýp đàn ông như thế nào còn không biết sao? Nếu thích thì cứ mang cô ta lên giường đi! Đừng có tìm tôi!

Mạc Thiên Kình mất hứng nói, Hoàng Hiểu Oánh này tối ngày hôm qua cởi hết quần áo leo lên giường của anh, làm anh bị dọa sợ đến nỗi đá bay cô ta xuống giường. Hôm nay đã nhìn thấy Lưu Lăng đến vấn tội rồi.

Lưu Lăng nghi hoặc nhìn Mạc Thiên Kình, sáng sớm hôm nay, Hoàng Hiểu Oánh khóc lóc nói với anh rằng, Mạc Thiên Kình làm cho cô ta không xuống giường được, hiện tại cậu ta lại nói không hề động vào cô ta, chuyện gì đang xảy ra chứ?

Người nào đang nói dối đây?

"Cô ấy bị người ta cường bạo!" Lưu Lăng lạnh lùng nói, nhưng anh ta vẫn đang thắc mắc, chỉ chậm một bước, không biết người nào đã làm thịt cô ta!

"Không phải là tôi! Tôi tuyệt đối không động vào cô ta, tối hôm qua cô ta tới tìm tôi bị tôi một cước đá ra ngoài rồi!"

Tiếp đến liền đóng cửa, anh tuyệt đối không có động cô ta.

"Nhưng Hoàng Hiểu Oánh xác thực đã bị người ta cưỡng bức, không phải cậu thì còn có người khác, chỉ là, cậu thật rất ác, một cô gái đẹp như vậy mà lại còn từ chối!"

Ấn tượng của Lưu Lăng đối với Hoàng Hiểu Oánh cũng không tệ lắm, vẻ ngoài thanh thuần, dáng người có lồi có lõm, nói không động lòng đó là giả, đặc biệt là khi đi tới nơi này, việc ăn chút cỏ gần hang cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là cô gái kia lại không thích anh chút nào, nếu không anh cũng đã sớm ăn sạch rồi, mà vai nữ chính cũng sẽ thuộc về cô ta .

" Đối với tôi ngoại trừ vợ của mình ra thì những người khác tôi không có chút cảm giác nào!"

Tối hôm qua, chỉ có thể nói, anh bị Hoàng Hiểu Oánh dọa sợ, một cước liền đá bay, mà anh cũng không đi ra ngoài nhìn. Anh thật rất sợ cô ta lại quấn lấy mình, nếu để cho người khác nhìn thấy, anh thật không biết giải thích như thế nào với Sính Đình, trong sạch của anh không thể bị phá hủy được!

"Ha ha. . . . . . Đã như vậy, thì cậu cứ chờ đến ngày đó đi, tôi sẽ đi khuyên nhủ cô ta!"

Hi vọng cô ta sẽ nhanh chóng quay hết phân đoạn của mình, ở địa phương quỷ quái này quá lâu anh ta cũng sắp không chịu nổi rồi!

Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, những người này anh vô cùng chán ghét, Làng Giải Trí luôn luôn có quy tắc ngầm của nó!

Hoàng Hiểu Oánh làm thế nào cũng không ngờ đến từ sau khi tỉnh lại, lại bị một đàn ông cường tráng đè dưới thân hung hăng đòi hỏi, mà người đàn ông lại là nam chính mà cô ta luôn rất ghét, anh ta cường đại đánh thẳng vào, làm cho cô ta mệt gần chết, tuy vậy nhưng cũng thấy thật sung sướng.

"Anh lại dám cường bạo tôi!"

Hoàng Hiểu Oánh nhìn người đàn ông vẫn còn đè ở trên người mình, tức giận đến cắn răng, nhưng đáng chết là cô ta lại thấy thoải mái vô cùng, trong miệng còn tràn ra âm thanh thật đáng xấu hổ.

Dương Đình nhìn cô gái ở dưới thân, cô ta cùng với những cô gái khác đều giống như nhau cả thôi. Ngày hôm qua anh ta đi ra ngoài một chút, không ngờ lại nhìn thấy cô ta cả người ** nằm trên mặt đất, đương nhiên phải mang về mà hưởng thụ cho thật tốt rồi.

Phải biết rằng ở cái địa phương quỷ quái này, anh ta đã hơn một tháng không được chạm vào phụ nữ, hơn nữa cô ta cũng không phải là xử nữ, cho nên anh có thể giày vò không ngừng nghỉ.

"Ha ha, cô tình tôi nguyện, cưỡng bức ở đâu ra, cô vẫn đóng vai thứ không phải sao, không bằng hầu hạ tôi cho tốt về sau cũng có thể nổi danh!"

Phụ nữ không phải vì tiền thì chính là vì danh lợi, giống như cô ta mà nói đều là loại thứ hai, có bao nhiêu thiếu nữ đều muốn lên giường của anh ta, cùng anh ta tạo nên xì căng đan. Sau đó liền nổi danh.

Hoàng Hiểu Oánh cười ha ha, đôi tay ôm lấy cổ của anh ta, sóng mắt đong đưa.

"Anh nói, từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của tôi sao. . . . . . Ưhm. . . . . ."

Hoàng Hiểu Oánh lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy anh ta lại dùng lực va chạm, khoái cảm mãnh liệt khiến cho cô ta không nhịn được rên rỉ ra tiếng, ôm lấy người của anh ta cùng nhau dây dưa.

Lưu Lăng đứng ở ngoài cửa, sửa sang lại một chút cảm xúc, khó trách Mạc Thiên Kình không thích cô gái này như vậy, thì ra là. . . . . .

"Hoàng Hiểu Oánh, Dương Đình, buổi chiều còn có cảnh quay đấy!"

Lưu Lăng lạnh giọng mà nói, hai người đang dây dưa trên giường liền sửng sốt một hồi, ngay sau đó đồng thanh nói.

"Biết rồi!"

Sính Đình và Thủy Nhi lái xe đi vào siêu thị, mua thật nhiều quần áo cho hai bảo bối nhưng lại không muốn về nhà chút nào.

"Thủy Nhi, chúng ta đi dạo một chút đi!"

Đã lâu cũng không đi ra ngoài hóng mát rồi, nhớ tới Mạc Thiên Kình, lòng của cô vẫn còn rất đau, mặc dù cô vẫn luôn không muốn tin tưởng anh đã bị mất tích hoặc là gặp nạn, nhưng càng kéo dài, thì cô càng thấy sợ.

Sợ ngày nào đó sẽ nghe được tin Mạc Thiên Kình gặp nạn truyền đến tai của mình, nhưng cô biết, mình cần phải kiên cường hơn nữa!

"Được thôi!"

Thủy Nhi nhìn Sính Đình, cô ấy rốt cuộc đã biết ra ngoài đi dạo rồi, có như vậy cô cũng không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa. Cô ấy cần phải kiên cường đối mặt với hết thảy mọi chuyện, hơn nữa Mạc Thiên Kình chỉ đang mất tích mà thôi. . . . . .

Hai người lái xe đến bờ biển, nhìn biển xanh mênh mông bát ngát, Sính Đình và Thủy Nhi liền xuống xe. Sính Đình liền chạy đến bờ biển, nhìn sóng biển không ngừng vỗ vào bờ cát, lớn tiếng hô:

"Mạc Thiên Kình, anh mau quay về đi!"

Thủy Nhi đứng ở sau lưng cô ấy, cũng không quấy rầy, cô biết cô ấy đã nín nhịn thật lâu, tới bờ biển thả lỏng một chút cũng tốt!

Sính Đình mặc áo khoác len, bên dưới mặc một cái quần jean, cả người nhỏ nhắn, mái tóc dài gợn sóng phủ lên bờ vai, bị gió biển thổi tung, liền phất phơ theo gió trông thật mê người.

Thủy Nhi mặc áo khoác sáng màu, từ trên xuống dưới tương đối thời thượng, tóc đã buộc lại, sức sống thanh xuân tỏa ra bốn phía.

"Thượng Quan Quân Triết, anh nhất định phải tìm bằng được Mạc Thiên Kình!"

Thủy Nhi cũng chạy đến bên cạnh Sính Đình lớn tiếng hô lên, hai người cô một câu tôi một câu gào thét, vừa khóc vừa cười, đem mọi muộn phiền trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Màn đêm bắt đầu phủ xuống, trời đã vào đông nên thời tiết đã lạnh dần, Sính Đình liền rùng mình một cái, chắc là do cô ăn mặc hơi mỏng manh.

"Thủy Nhi, về nhà thôi!"

Sính Đình nhìn Thủy Nhi, nhàn nhạt nói.

"Được rồi, hôm nay thật là sảng khoái!"

Thủy Nhi nhìn Sính Đình, khóe môi vẽ ra nụ cười tươi tắn.

Hai người tay trong tay chuẩn bị lên xe, lại phát hiện đằng sau xe có mấy thanh niên trẻ tuổi, đều tầm tầm khoảng hai mươi, tóc nhuộm vàng, ăn mặc vô cùng thời thượng , đang đưa ánh mắt như hung thần ác sát nhìn vào bọn họ.

Thủy Nhi và Sính Đình đưa mắt nhìn nhau, hai tay ôm ngực, nhàn nhạt hỏi.

"Các cậu muốn làm gì!"

"Cướp!"