Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 272: Ái mộ muốn hiến thân!




"Đúng vậy, chúng tôi còn phải ở chỗ này quay phim ba tháng nữa!"

Hoàng Hiểu Oánh nghĩ tới đây, cũng thấy rất vui mừng, nói như vậy là cô ta có thể ở bên cạnh anh ba tháng rồi. Trong vòng ba tháng này cô có dư thời gian để theo đuổi người đàn ông này!

"Ba tháng?"

Mạc Thiên Kình nghe mà không tin vào tai mình, ba tháng, vậy không phải bắt anh ở chỗ này tận ba tháng nữa sao?

Tại sao lại thế chứ, sao anh có thể ở nơi này ngây ngô lâu như vậy, Mạc Thiên Kình sắp không tiếp nhận nổi, hoàn toàn không để ý trên mặt của Hoàng Hiểu Oánh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Nghĩ đến việc cô có thể cùng anh chung đụng ba tháng thì cô ta thấy rất vui vẻ.

"Đúng vậy, ba tháng, diễn hết cảnh này, chúng ta mới có thể trở về!

Hoàng Hiểu Oánh hưng phấn mà nói, nhìn Mạc Thiên Kình, càng nhìn lại càng thấy đẹp trai.

"Từ nơi này đi ra ngoài thì mất bao lâu?" Mạc Thiên Kình nhìn chung quanh một cái, cảm giác được nơi này giống với một tiểu thôn trang, đoán chừng đi ra ngoài phải mất muốn một khoảng thời gian.

Hoàng Hiểu Oánh nhìn Mạc Thiên Kình, thấy anh một lòng muốn rời đi như vậy trong lòng thấy không vui. Anh ta không thể dễ dàng rời khỏi nơi này được.

"Nơi này muốn đi bộ thì không có biện pháp nào rời khỏi được, nơi này rất hoang dã phải trèo đèo lội suối, nếu muốn đi bộ thì đoán chừng mấy ngày mấy đêm cũng không ra được!

Cô chặt đứt đường lui của anh, như vậy anh mới không nghĩ đến việc rời đi. Hoàng Hiểu Oánh nhìn Mạc Thiên Kình, không phải cô nói dối mà thật sự là rất khó để đi ra ngoài.

Nắm thật chặt điện thoại ở trong tay, nếu như để anh ta biết được cô có điện thoại di động mà không đưa cho anh ta mượn, thì sẽ rất tức giận mà không để ý đến cô nữa?

Nghĩ tới đây, Hoàng Hiểu Oánh lại không nhịn được nhìn Mạc Thiên Kình một cái, Mạc Thiên Kình đang nhìn lên không trung, nếu như anh có thể liên lạc với bên ngoài thì có thể rời khỏi chỗ này rồi.

Hoàng Hiểu Oánh nhìn trên mặt anh tràn đầy mong đợi, phân vân hồi lâu, rồi từ trong tay áo lấy điện thoại di động ra đưa cho Mạc Thiên Kình.

"Cho anh!"

Mạc Thiên Kình nhìn thứ trên bàn tay kia, sửng sốt một hồi, ngay sau đó nhận lấy điện thoại, nhấn xuống mã số quen thuộc nhất, chỉ là. . . . . .

"Tại sao không có tín hiệu?"

Ông trời đây không phải là đang đùa anh sao? Mạc Thiên Kình nhìn trên điện thoại di động, cư nhiên không có một chút tín hiệu nào, tại sao có thể như vậy, nơi này đến tột cùng bao nhiêu núi chứ?

"Không có tín hiệu?"

Hoàng Hiểu Oánh lấy di động qua, nhìn điện thoại di động không có tín hiệu, cố đè xuống kích động trong lòng, ngay cả trời cao cũng giúp cô ta, lần này cô ta khẳng định có thể bắt con tim của anh ta làm tù binh.

"Nếu không có tín hiệu, vậy thì không có biện pháp nào rồi, chỉ có thể đợi chúng tôi quay phim xong mới trở về được thôi!"

Lời của Hoàng Hiểu Oánh nói tựa như tòa án đang định tội vậy, Mạc Thiên Kình nhìn cô ta một cái, rồi thở dài, tất cả đều là bất đắc dĩ.

Nếu mà như vậy anh cũng không thể làm gì khác hơn là chờ đạo diễn trở lại rồi hẵng nói. Hiện tại trên người anh không có đồng nào, coi như có mang thân phận nói ra thì người ta vẫn không nhất định tin tưởng, muốn lái xe của họ đi, đoán chừng chỉ có thể dùng trộm mà thôi!

Coi như trộm được rồi, thì ở nơi anh không hề quen thuộc này làm sao có thể đi ra ngoài được chứ!

Mạc Thiên Kình nhìn lên trời cao, lần đầu tiên cảm thấy bản thân rất vô dụng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, Mạc Thiên Kình mỗi ngày đều mặc đồ hóa trang như vậy, Hoàng Hiểu Oánh mỗi ngày đều kề cận bên anh, thân mật ôm cánh tay của anh coi mình như bạn gái của anh vậy.

Mạc Thiên Kình rất không bình tĩnh nói đã mấy lần, nhưng cô ta lại làm như không nghe thấy, hơn nữa mỗi lần đều nhào vào anh như vậy.

"Thiên Kình, tối nay đến phòng của em đi?"

Đã sáu ngày trôi qua rồi, Hoàng Hiểu Oánh rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng nói, mấy ngày nay, cô ta cứ quấn lấy Mạc Thiên Kình. Mạc Thiên Kình lúc đầu có né tránh nhưng mà hiện tại cũng đã không tránh nữa rồi, hơn nữa đối với cô ta coi như không tệ. Cô ta nghĩ, đàn ông và đàn bà một khi đã lên giường, có lẽ sẽ thay đổi được mối quan hệ hiện tại.

Mạc Thiên Kình nhìn Hoàng Hiểu Oánh nói:

"Tiểu Oánh, tôi đã có vợ, cũng đã có con, cô không cần ôm lấy hi vọng, tôi không thích hợp với anh!"

Mạc Thiên Kình rất uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của cô ta, mấy ngày nay cuối cùng thì anh biết cái gì gọi là đàn bà theo đuổi đàn ông rồi.

Hoàng Hiểu Oánh thể hiện trắng trợn tình yêu với anh, khiến cho anh không né kịp, mỗi ngày đều kề cận bên anh, làm hại khi anh ngủ cũng phải cảnh giác ba phần, rất sợ cô ta chạy đến phòng của anh, trèo lên giường của anh.

Hoàng Hiểu Oánh bất mãn mân mê đôi môi đỏ mọng, nhìn Mạc Thiên Kình phá hư phong cảnh, trong lòng rất không vui.

"Thiên Kình, không phải anh cũng thích em sao? Vì sao phải ở trước mặt của em nói về vợ của anh chứ? Hơn nữa, chúng ta ở chỗ này, còn cô ta ở nhà, có lên giường, cô ta cũng không thể nào biết được, chẳng lẽ anh cũng không có ** sao?"

Cô cũng không tin, cô cởi hết ra quyến rũ anh mà anh lại không có phản ứng!

Mạc Thiên Kình nhìn Hoàng Hiểu Oánh, lấy tay của cô ta ra, rất nghiêm túc nói.

"Tiểu Oánh, tôi chỉ xem cô là bạn bè, là em gái, cô không nên có bất kỳ hi vọng nào với tôi cả. Tôi đã thề sẽ chung thủy với vợ của mình, cô ấy yêu tôi, tôi cũng yêu cô ấy, tôi sẽ không phản bội lại tình cảm của chúng tôi đâu!"

Đàn ông mà không có ** đó là giả, nhưng mà anh sẽ không tùy tiện lên giường với người phụ nữ khác ngoại trừ Sính Đình.

"Đừng nói nữa. . . . . . làm gì có mèo nào mà không ăn vụng, Thiên Kình, đừng dại dột, chúng ta tối nay cứ hưởng thụ thật tốt đi, em cũng có thể sinh con cho anh mà. . . . . ."

"Câm miệng!" Còn không đợi Hoàng Hiểu Oánh nói xong, Mạc Thiên Kình liền không nhịn được quát lên, cô ta bây giờ nói chuyện thật sự là càng ngày càng quá đáng rồi.

Anh yêu Sính Đình, yêu hai cục cưng của mình, không muốn phản bội lại bọn họ. Chỉ là bây giờ cô ta lại nói ra lời này để cho anh thật rất thất vọng, không ngờ cô ta lại là một người như vậy.

Hoàng Hiểu Oánh nhìn Mạc Thiên Kình, anh ta cư nhiên dám lớn tiếng quát cô như vậy. Chẳng lẽ cô ta nói sai sao, vợ của anh ta ở xa như vậy, bọn họ bây giờ đều ở chỗ này, bọn họ coi như có… thì cô ta có thể biết sao? Tại sao lại để thân thể mình chịu uất ức cơ chứ.

"Tiểu Oánh, chờ cô tìm được người mình thích rồi sẽ biết tôi vì sao lại không lên giường cùng với cô!"

Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, một cô gái tùy tiện như thế, chẳng lẽ không có một chút liêm sỉ nào sao?

Hoàng Hiểu Oánh nhìn Mạc Thiên Kình, cười lạnh.

"Thiên Kình, em thích anh, em muốn lên giường với anh, em muốn cùng anh sinh con. . . . . ."

Hoàng Hiểu Oánh nói xong liền đem đôi môi của mình dán vào môi của Mạc Thiên Kình. Mạc Thiên Kình lấy tay chống đỡ môi của cô ta, lui về phía sau mấy bước nhìn cô ta chằm chằm.

"Tiểu Oánh, cô cần gì phải như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, tôi đã kết hôn, hơn nữa tôi rất yêu vợ con của mình!"

Hoàng Hiểu Oánh nhìn Mạc Thiên Kình, nước mắt thi nhau rơi xuống, rồi hổn hển chất vấn.

"Mạc Thiên Kình, anh nói xem, em có chỗ nào không bằng với vợ của anh chứ, tại sao anh lại không chịu cho em một cơ hội chứ!"

Gương mặt của cô cũng được coi là một mỹ nữ, tại sao anh lại không có một chút phản ứng, chẳng lẽ anh không phải là đàn ông sao?

"Hoàng Hiểu Oánh, tôi rất cảm kích cô đã cứu tôi, nhưng mà tôi không thích cô, cô đừng có hy vọng nữa!"

Mạc Thiên Kình cũng không để ý tới việc cô ta có thể tiếp nhận hay không, xoay người đi ra ngoài cửa, lưu lại Hoàng Hiểu Oánh đang tức giận đến dậm chân.

Mạc Thiên Kình đi ra cửa chính, đã nhìn thấy nhất một đoàn xe việt dã lái tới chỗ của anh, gương mặt tuấn tú âm trầm hiện lên một tia sáng, liền đi theo phía sau!

Người đàn ông mới xuống xe, Mạc Thiên Kình liền đi tới, đến khi thấy rõ mặt người đàn ông kia, lập tức lui về phía sau mấy bước, liền tránh ra khỏi đó!

"Sao lại là hắn ta chứ?"

Mạc Thiên Kình ở trong lòng thầm kêu lên, đôi mày bỗng nhiên nhíu chặt lại!