“Để tôi đợi thêm chút nữa!" Sính Đình nói cũng không quay đầu lại, nhìn ra phía cửa chính, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, cô thật rất muốn nhìn thấy Mạc Thiên Kình đột nhiên xuất hiện ở cửa, sau đó lớn tiếng gọi tên cô, nhưng có thể có thể thành hiện thực hay không chứ?
Sính Đình nhìn ra cửa, cô đã đứng đợi thật lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mạc Thiên Kình. Sính Đình thật sự rất lo lắng, càng ngày càng sợ, Mạc Thiên Kình sẽ không lừa gạt cô chứ.
Anh đã nói rồi, nhất định sẽ trở về, tại sao mà đã mấy ngày rồi vẫn chưa về, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô.
Sính Đình có chút hoảng hốt, mấy ngày nay, cô ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Cô thật rất muốn nghe được một chút xíu tin tức của Mạc Thiên Kình, chỉ là cô đã liên lạc với lão K và Thượng Quan Quân Triết nhưng ai cũng không nhận điện thoại, mỗi người bọn họ hình như đều rất bận, rất bận, vội vàng đến mức khiến cho tâm cô thấy không yên.
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, đã là ngày thứ ba cô ấy đứng ở cửa chờ rồi, mà ở đầu bên kia, Thượng Quan Quân Triết vẫn chưa tìm được Mạc Thiên Kình, cô làm sao có thể nói với cô ấy được.
Suy nghĩ một chút, lòng của Thủy Nhi cũng thấy bất ổn không có một chút huy vọng nào. Thượng Quan Quân Triết nói Mạc Thiên Kình mất tích rồi, bảo cô dụ dỗ Sính Đình, ngàn vạn lần không được để cho cô ấy biết, nếu như cô ấy biết được, nhất định sẽ bất chấp tất cả bay đến Mĩ để tìm Mạc Thiên Kình ngay.
Chỉ là bây giờ nhìn Sính Đình đứng ở cửa, mặt đầy mong đợi, cô thật rất đau lòng, rất muốn nói, nhưng lại không biết nên nói làm sao.
"Sính Đình, về nghỉ ngơi đi, khi nào Mạc thượng tướng trở lại tôi sẽ báo cho cô. Cô đi xem cục cưng một chút, cả ngày nay cô cũng không có đi xem bọn chúng rồi!"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, không thể làm gì khác hơn là dùng những đứa trẻ để kéo cô ấy trở về với hiện thực, hi vọng cô ấy có thể đem tinh lực đặt lên trên người của cục cưng có như vậy mới bớt nghĩ đến chuyện của Mạc Thiên Kình được, cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Sính Đình lúc này mới nhớ tới cả ngày nay mình không đi xem các con rồi, sờ sờ ngực của mình, vẫn mềm nhũn, cũng không có sữa, khổ sở cười một tiếng, quay người đi lên lầu.
Thủy Nhi nhìn bóng lưng cô độc của Sính Đình đi lên lầu, không biết phải làm như thế nào để khuyên can, cũng hi vọng Thượng Quan Quân Triết có thể nhanh lên một chút tìm được Mạc Thiên Kình, như vậy cô cũng không cần khổ cực giấu giếm nữa.
Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Sính Đình, thân thể ngày càng gầy gò, cô thật rất lo lắng, rất sợ Mạc Thiên Kình chưa trở về, cô ấy đã ngã xuống rồi.
Bên kia nước Mĩ, Thượng Quan Quân Triết đang vội đến sứt đầu bể trán, đã tìm mấy ngày, nhưng không biết làm sao vẫn không tìm được Mạc Thiên Kình và Belle, chỉ còn thiếu nước đào ba thước đất lên thôi.
Lão K đã qua để hỗ trợ, Thủy Nhi ở lại Trung Quốc trông coi Sính Đình, Diệp Duệ ở cùng với Lý Băng, hiện tại tất cả mọi chuyện tất cả đều do một mình anh xử lý, lúc này mới cảm giác mình khổ cực đến nhường nào.
Thượng Quan Quân Triết tra xét tài liệu mới nhất trong tay, điện thoại di động cho tới bây giờ cũng chưa từng đứt đoạn, vẫn luôn kết nối, vẫn tiếp tục tra tìm, chính phủ của Mĩ cũng đã ra thông báo, chỉ là vẫn không tìm thấy vị trí của Mạc Thiên Kình.
"Thượng Quan, câu nói xem Mạc thượng tướng đến tột cùng là đã đi đâu, tại sao vẫn không có tung tích của anh ấy chứ!"
Lão K sau khi cúp điện thoại liền hỏi, thật rất mệt mỏi, anh đã vày ngày không nghỉ ngơi rồi. Sau khi Mạc thượng tướng mất tích, anh lập tức chạy về, không ngờ vẫn không tìm ra được vị trí của Mạc Thiên Kình, giống như đang mò kim đáy biển vậy, vô cùng xa vời.
Thượng Quan Quân Triết day day huyệt thái dương nói.
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỗ cần tìm cũng đã tìm khắp rồi, cũng không biết anh ấy đang ở đâu!"
Anh thật mong lần này người mất tích là mình, như vậy cũng sẽ không mệt mỏi, khổ cực để tìm kiếm vị trí của Mạc Thiên Kình rồi.
Anh thật rất lo lắng, đã ba ngày rồi, ba ngày cũng không có chút tin tức nào, không tìm được thi thể, cũng không tìm được người!
Biển người mênh mông, anh ấy đã đi nơi nào, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao Mạc Thiên Kình không gọi điện thoại cho anh chứ. Suy nghĩ một chút, Thượng Quan Quân Triết cũng rất lo lắng, anh thật hi vọng Mạc Thiên Kình chỉ bị mất tích, hoặc là đầu bị thương, mất trí nhớ, ngàn vạn lần không thể nghe đến tin dữ kia.
Anh thật không chịu nổi đáp án như vậy, mặc dù mấy ngày nay anh mệt sắp chết, nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi, chỉ sợ xảy ra chuyện như vậy.
"Chúng ta tiếp tục tìm đi!"
Nếu tìm không được thì chính phủ của Mĩ cũng sẽ không giúp bọn họ tìm đâu!
Lão K và Thượng Quan Quân Triết đưa mắt nhìn nhau, hiện tại cái gì cũng không lo lắng, chỉ lo lắng Mạc Thiên Kình bị thương ở một địa phương nào đó, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nếu như vậy, còn không biết phải chịu bao nhiêu cực khổ.
Lúc Mạc Thiên Kình tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình đang nằm ở trên giường.
Mở đổi mắt mệt mỏi ra, nhìn quanh chỗ mình đang nằm, liền nhíu mày.
Đây là một nơi rất bình thường, nhà dân rất đơn sơ, có chút mùi vị cổ điển, hơn nữa giường này còn làm từ gỗ lim theo kiểu nguyên thủy nhất.
Mạc Thiên Kình cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình, gương mặt tuấn tú lập tức trắng bệch, đây không phải là. . . . . .
Quần áo của thời xưa hay sao?
Tại sao anh lại mặc quần áo như thế chứ, không phải là đã xuyên không đấy chứ?
Mạc Thiên Kình nghĩ đến hiện tại lưu hành nhất không phải là hiện tượng xuyên không sao?
Không phải anh đã xuyên không đấy chứ?
Mạc Thiên Kình vội vàng loại ngay ý nghĩ đó trong đầu của mình ra, sau đó đứng dậy xuống giường, nhìn giầy trên đất, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại là loại giày vải của thời xưa.
Bản thân liền trấn định lại, Mạc Thiên Kình đi ra khỏi phòng. Đây là một gian phòng rất lớn, mang hơi hướng cổ xưa, có hòn non bộ, có hồ nước, có phong cảnh tươi đẹp, làm cho người ta có cảm giác đang lạc vào thời xa xưa.
Căn phòng rất sạch sẽ, mặc dù đã bắt đầu vào đông, nhưng trên đất cũng không có nhiều lá rụng.
Mạc Thiên Kình đi dọc theo con đường đi ra ngoài, hơn mười phút sau, rốt cuộc cũng tìm được cửa chính, đi ra bên ngoài, không ngờ ngoài cửa lại là một khu chợ nhỏ, người ở nơi này toàn bộ đều mặc quần áo cổ xưa, hơn nữa nhà ở nơi này đều rất thấp, rất cổ kính, nam nữ già trẻ đều mặc cổ trang.
"Tiên sinh!"
Một giọng nữ trong veo cất lên, Mạc Thiên Kình quay đầu lại, một cô gái dáng dấp rất đẹp đang đứng ở sau lưng anh, toàn thân đều là màu trắng, tóc dài xõa đến vai, tựa như tiểu long nữ vậy, thanh tân thoát tục?
Mạc Thiên Kình nhìn cô, nội tâm càng ngày càng khủng hoảng, nhịn không được run run hỏi.
"Xin hỏi, bây giờ đang là năm bao nhiêu?"
Ngàn vạn lần không được nói cho anh biết là đây là niên đại cổ xưa!
Mạc Thiên Kình ở trong lòng thầm van xin!
"Bây giờ là năm 2011, tiên sinh, không phải anh bị mất trí nhớ đấy chứ?"
Cô gái liền cười ngọt ngào, gương mặt của cô ta điển hình cho mỹ nữ của người Trung Quốc xưa, vóc người mỹ lệ, linh lung hấp dẫn.
"Năm 2011?"
Mạc Thiên Kình trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, chỉ vào người đang mặc quần áo cổ đại ở trong chợ đi tới đi lui, không nhịn được hỏi.
"Tại sao mấy người kia đều mặc quần áo cổ đại vậy?"
Quần áo này rất giống là loại quần áo thời Tống, mặc dù rất đẹp mắt, nhưng là vẫn có chút không thể tiếp nhận!
Cô gái nhìn quần áo trên người mình, nhàn nhạt cười một tiếng.
"Ha ha. . . . . . đây là chúng tôi đang quay phim!"
Cô gái liền nói cho Mạc Thiên Kình biết, nơi này là một góc hẻo lánh của nước Mĩ, tương đối gần với Trung Quốc, mà căn nhà kia là chỗ mà bọn họ chọn để quay phim, cô ta đã cứu anh ở trên đường!