"Tại sao lại muốn tôi trở lại nơi này thăm ông ba lần?"
Lý Băng thật không biết, tại sao lão ta lại muốn cô trở lại đây thăm lão, không phải lão đã có con trai hay sao? Nhưng cô lại không muốn trở lại nơi này chút nào, sau lần này, cô cũng không muốn trở lại nước Mỹ thêm một lần nào nữa.
Khải Địch nhìn Lý Băng với ánh mắt rất phức tạp, lão hiện tại chỉ có yêu cầu đơn giản như vậy, nếu như cô đồng ý thì lão sẽ lập tức phái máy bay tư nhân đến đưa bọn họ trở về Trung Quốc.
Lý Băng nhìn Khải Địch, lão nói như vậy là muốn cô trở lại thăm lão sao? Nguyên nhân thật sự chẳng lẽ là do dáng dấp của cô giống với người tình cũ của lão?
"Dung mạo của cô ta thật sự giống tôi như vậy sao?"
Khải Địch nhìn cô, gật đầu một cái.
"Đúng vậy, quả thật là giống nhau như đúc, chỉ là tính tình của hai người lại hoàn toàn khác nhau!"
Khải Địch nói tới Ngu Cầm, ánh mắt không nhịn được dâng lên chua xót, lão thật sự nợ cô ấy quá nhiều rồi !
Lý Băng nhìn lão nói: "Được rồi, nhưng ông phải đồng ý với tôi, mặc kệ thời điểm nào, cũng không được can thiệp tự do của tôi!"
Không biết vì sao, Lý Băng cảm thấy Khải Địch rất đáng thương, phải nhìn dáng dấp của người mình thích thông qua dáng dấp của một người khác, nên mới dùng phương thức này để hoài niệm người phụ nữ kia.
Đàn ông như vậy cũng coi như là người thâm tình rồi? Chỉ là đàn ông như vậy làm sao lại khiến chho người phụ nữ kia rời đi?
"Cám ơn!"
Khải Địch rất kích động nhìn Lý Băng, muốn tiến lên cầm cánh tay của cô, thấy cô lui về phía sau, đành lúng túng dừng tay.
"Tôi đã đồng ý với ông rồi, bây giờ ông có thể chuẩn bị máy bay đưa chúng tôi trở về Trung Quốc đi!"
Lý Băng nhìn Khải Địch, rất sợ lão sẽ đổi ý, Khải Địch nhìn Lý Băng, trầm giọng phân phó với hộ vệ đứng đằng sau.
"Lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân, đưa bọn họ trở về Trung Quốc!"
"Thủy Nhi, Sính Đình, chúng ta có thể trở về Trung Quốc rồi !"
Cô rốt cuộc có thể rời khỏi nước Mỹ, Lý Băng ngẫm lại liền cảm thấy rất kích động, sau khi trở về, cô thề trừ việc hoàn thành ba lượt viếng thăm, cô sẽ không bước vào nước Mĩ nửa bước!
Ngẫm lại, lần đi du lịch này thật rất khủng bố chỉ hi vọng Belle sẽ không tới quấy rối!
"Đúng vậy, chúng ta rốt cuộc có thể rời khỏi chỗ này rồi, Thủy Nhi, chúng ta mau đi thu thập một chút, nói cho ông nội của tôi tin tức tốt này, ông tôi mà nghe được tin này khẳng định sẽ thật vui mừng!"
Sính Đình không che giấu được kích động, thầm nghĩ Mạc Thiên Kình, anh có biết hay không?
Em lập tức có thể trở về, có thể trở về trong ngực của anh rồi !
"Nhanh chóng chuẩn bị đi!"
Cô cũng muốn gọi điện thoại cho Thượng Quan Quân Triết, nói cho anh biết, bọn họ có thể trở về nước rồi, để cho anh đi về trước chờ cô!
Khải Địch nhìn trên mặt của ba người bọn họ nở nụ cười hưng phấn, xem ra thật sự là lỗi của Belle rồi, nó đã đem nụ cười của bọn họ khóa lại, giống như nhốt chim trong lồng vàng vậy, đến lúc trả lại tự nhiên rồi.
Nghĩ tới việc mình làm năm đó, nếu là lão để cho Ngu Cầm đi khỏi đó, có lẽ cô ấy cũng sẽ không biến mất không chút tăm tích như vậy, đã nhiều năm trôi qua không biết rốt cuộc cô ấy đang ở nơi nào?
Đang lúc Khải Địch nghĩ đến mất hồn thì lại nhìn thấy Belle kéo theo một cái chân bị thương đi vào biệt thự, đi theo phía sau một đoàn hộ vệ áo đen, lạnh lùng đi vào nhà.
"Các người nghĩ rằng mình có thể đi sao?"
Belle nhìn ba của hắn, không ngờ ba hắn thật sẽ đưa bọn họ trở về Trung Quốc, ba hắn thật cho rằng gia tộc Bruce là của mình ông hay sao?
Khải Địch nhìn Belle, rất tức tối rống lên.
"Belle, sao con lại dám tới đây, không phải ta đã nói không cho phép con rời đi biệt thự nửa bước sao!"
Thật là một thằng con bất hiếu, thật sự làm lão sắp tức chết rồi.
Belle liếc mắt nhìn ba hắn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đi tới trước mặt của Sính Đình, nắm lấy cằm của cô kiêu ngạo cười nhạt.
"Cô muốn trở lại bên cạnh Mạc Thiên Kình sao? Cô nên biết, có Belle tôi ở đây, cô vĩnh viễn sẽ không thể trở lại bên cạnh hắn được đâu!"
Belle lạnh lùng vô tình đem Sính Đình đẩy ngã lên trên ghế sofa. Sính Đình bị hắn đẩy một cái liền ngã nhào trên ghế sofa, sau đó vội vàng lùi về phía sau mấy bước, mắt lạnh nhìn Belle chằm chằm.
"Belle, đến tột cùng là anh muốn thế nào, anh làm vậy thì có kết quả gì, tôi đã nói rồi, người tôi thích chỉ có Thiên Kình thôi!"
Cô nên nói như thế nào để hắn tin tưởng cô, mới có thể xuống tay lưu tình với cô đây.
Belle nhìn Sính Đình, nhếch miệng cười lạnh.
"Buồn cười, thật sự là buồn cười!"
"Ngọc Sính Đình, cô thật vẫn cho rằng mình là giai nhân tuyệt sắc sao? Tôi Bruce. Belle chỉ vì cô mà tranh đấu với người của cả gia tộc sao? Tôi cho cô biết, cô chỉ là con cờ mà tôi dùng để khơi mào chiến tranh Trung Mỹ mà thôi!"
Cái hắn muốn chính là Trung Quốc và Mỹ đánh nhau, còn hắn chính là chính là ngư ông đắc lợi!
Sính Đình bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc sửng sốt, chiến tranh Trung Mỹ?
Thì ra cái hắn muốn chính là chiến tranh Trung Mỹ? Chuyện gì đang xảy ra? Belle rốt cuộc đang làm gì, tại sao hắn lại muốn nổ ra chiến tranh Trung Mỹ?
"Belle, chiến tranh không phải cứ nói đánh là sẽ đánh, anh cũng biết chiến tranh sẽ gây ra rất nhiều thương vong!"
Chẳng lẽ hắn ta đối với mạng sống của người dân một chút cảm giác cũng không có sao?
Tại sao lại có người muốn chiến tranh nổ ra như vậy, Sính Đình nhìn Belle, thật cảm thấy hắn biến thái tới cực điểm!
Belle nhìn Sính Đình, hừ lạnh một tiếng.
"Mạng người tính là gì. . . . . .Bốp. . . . . ."
Belle vẫn chưa nói hết liền bị Khải Địch giáng cho một cái tát mạnh mẽ, chờ hắn phản ứng kịp, lập tức khí thế hung hăng quát lại.
"Ông già, không cần đánh người thành nghiện như vậy, tôi cho ông biết, nếu như ông dám ở đây kiêu ngạo như vậy, tôi liền đập chết ông!"
Belle nhìn ba hắn, người đàn ông này trừ cung cấp một ít t*ng trùng ra thì lúc nào cũng vậy, thời điểm tốt đẹp thì coi hắn như là bảo bối, nếu không tốt xem hắn làm bao cát đánh thành nghiện rồi!
Khải Địch nhìn Belle, lão đã tạo nên cái nghiệt gì thế này, sao con của lão lại biến thành như vậy?
"Belle, tao không cho mày khơi chiến tranh lên đâu!"
Khải Địch biết, có lẽ là cách dạy dỗ của lão quá hà khắc nên khiến nó trở nên lập dị như vậy, tính tình bị phân liệt, nhưng lão cũng hi vọng nó sẽ trở nên tốt hơn, chỉ cần tốt hơn so với lão là được, nhưng không ngờ lại biến thành như vậy!
‘ Ông lão, đừng nói là tôi không nể mặt ông, nếu như ông ngoan ngoãn mang người của mình giao cho cho tôi thì tôi sẽ đối xử với ông thật tốt. Còn nếu như ông không đồng ý, thì tôi liền để cho ông nếm thử một chút cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Belle tàn nhẫn tựa như không có tim buông ra những lời như vậy, Sính Đình nhìn hắn, hận không thể tiến lên đá một cước cho hắn chết tươi.
Khải Địch nhìn con trai chằm chằm, Belle từ bên hông lấy ra môt con dao găm, không chút do dự liền tiến lên đâm vào chân phải của Khải Địch làm lão đau đớn lập tức thét chói tai.
"Belle, anh thật quá tàn nhẫn rồi!"
Lý Băng thật sự là nhìn không được rồi, mặc dù không biết là có giúp được lão ta hay không nhưng bây giờ không có biện pháp nhìn hắn khi dễ một lão già như vậy, hơn nữa lại còn là ba của hắn nữa.
Khải Địch nhìn Lý Băng, cảm kích nói: "Cô đừng lo lắng, nó không phải hư. . . . . . Người. . . . . ."
Khải Địch vẫn chưa nói hết, chỉ cảm thấy bên hông lại truyền đến một hồi đau đớn, một con dao găm lạnh như băng liền cắm vào cái hông của lão, Khải Địch đau đớn ngã xuống đất, Lý Băng nhìn hắn, cả người cũng bối rối, dao giải phẫu trong tay nhẹ nhàng phất một cái, Belle đang cầm con dao găm trong tay lập tức ngã vào.
"Belle đừng tưởng rằng anh. . . . . . Bùm. . . . . ." ;
Lý Băng vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy Belle lấy ra một khẩu súng bắn về phía mình. . . . . .