Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 142: Ai nói là con của anh?




" Tối hôm qua không phải cô và Mạc Thiên Kình lên giường thật chứ?" Lý Băng nói xong, đi tới trước mặt cô vạch cổ áo ra quả nhiên nhìn thấy đầy dấu hôn!

Sính Đình đỏ mặt lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh ấy ôm tôi đi tắm, sau đó liền. . . . . ."

Chỉ là cô hình như cũng có chủ động coi như không phải chủ động thì Mạc Thiên Kình cũng không có ép buộc cô. Xem như là anh tình tôi nguyện, nghĩ lại cũng cảm thấy hơi xấu hổ!

"Tôi đã nói rồi. Tối hôm qua Mạc thượng tướng làm sao lại nằm ở trên giường của cô thì ra là thú tính nổi lên rồi !"

Thủy Nhi không nhịn được nói. Nghĩ đến tối hôm qua nếu Mạc Thiên Kình không ngủ cùng với Sính Đình thì cô và Thượng Quan Quân Triết cũng sẽ không xảy ra quan hệ, cũng sẽ không diễn biến thành tình trạng bây giờ.

"Không ngờ Mạc thượng tướng cao ngạo cũng là một con dã thú! Nhìn thấy phụ nữ vẫn có phản ứng!"

Lý Băng lạnh lùng giễu cợt, Sính Đình mặt càng đỏ hoàn toàn không nhìn thấy Trinh Tử đang nhíu chặt mày.

"Các người nói Mạc thượng tướng có phải Mạc Thiên Kình hay không?"

Trinh Tử đột nhiên hỏi, Nam Cung Tước thường nói đến Mạc Thiên Kình, chẳng lẽ bọn họ là cùng một người?

Như vậy tất cả bọn họ đều không phải là dân thường mà đều là quân nhân?

Lý Băng gật đầu : "Ừ, chúng tôi đều là thủ hạ của Mạc thượng tướng. Trinh Tử, tôi có thể gọi cô như vậy không?"

Lý Băng nhàn nhạt hỏi, Trinh Tử gật đầu có chút hiểu tại sao cô ấy lại muốn mang mình tới đây rồi!

"Cô không phải nói muốn cho con gái sống một cuộc sống như người bình thường sao? Nếu như cô nguyện ý, cô cùng với chúng tôi đem Nam Cung Tước diệt trừ đi! Hắn khát máu tàn bạo, sát hại rất nhiều mạng người, hơn nữa mỗi chuyện mà hắn đang làm đều mang đến tai ương cho người dân. Một người như vậy nên bị luật pháp trừng trị!"

Lý Băng nói một mạch nhìn thấy sắc mặt Trinh Tử đang phức tạp liền thở dài nói tiếp:

"Tôi hiểu rất rõ cô rất thích Nam Cung Tước. Nhưng cô còn nhớ mấy ngày vừa rồi hắn đối xử với cô như thế nào? Cô sinh con gái cho hắn, hắn thậm chí cũng không thèm nói với cô một câu. Hàng đêm cùng những người đàn bà khác lăn lộn ở trên giường, đàn ông như vậy cô vẫn cảm thấy lưu luyến sao?"

Trinh Tử cắn cắn môi cúi đầu nhìn con gái, không biết nên quyết định như thế nào.

Anh ta dù sao cũng là chồng của cô, mặc dù anh ta bây giờ đối với cô rất tàn nhẫn. Sau khi phát hiện mình mang con gái bỏ trốn đi có thể sẽ đuổi giết đến tận cửa. Nhưng dù sao anh ta cũng là người đàn ông của cô. Muốn cô xuống tay đẩy anh đến đường cùng thì cô không làm được.

"Cô cảm thấy Nam Cung Tước biết cô mang theo con gái người thừa kế sau này của hắn chạy trốn, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô cảm thấy hắn sẽ mềm lòng giữ cô lại sao? Cô đi theo hắn mấy năm, hắn là hạng người gì, chẳng lẽ cô còn không biết sao?" Từng câu từng chữ của Lý Băng đánh trúng tâm của cô khiến Trinh Tử càng thêm khó nghĩ.

Cúi đầu nhìn con gái đang ngủ rất say.

Con gái đáng yêu như vậy, thật chẳng lẽ phải suốt ngày đánh đánh giết giết sống trong tối tăm không thấy ánh mặt trời hay sao?

Nghĩ tới thủ đoạn ác độc của Nam Cung Tước trong lòng Trinh Tử liền run sợ. Nếu như cô không giải quyết hắn thì có thể cả đời đều không thể cùng con gái trải qua cuộc sống của người bình thường, nhưng. . . . . .

Cô thật không xuống tay được, dù sao anh ta cũng là người đàn ông mà cô đã từng yêu, hiện tại cũng vẫn còn rất yêu chỉ có điều yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận cũng sâu bấy nhiêu.

Nhớ lại quãng thời gian đó, cô mỗi ngày đều phải rơi nước mắt vượt qua, thế nhưng Nam Cung Tước lại hàng đêm cùng những người phụ nữ khác nhau triền miên,cũng đã đau lòng qua rỉ máu, cũng đã tuyệt vọng nhưng mà muốn quyết định đối phó với anh ta tự nhiên thấy rất không cam tâm!

Sợ không thấy anh ta nữa, Trinh Tử cắn môi khiến môi cũng sắp rỉ máu nhưng lại không cất lên được lời nào!

"Cô hãy suy nghĩ kỹ càng, tôi sẽ cho cô thời gian, nhưng mà cô biết đấy Nam Cung Tước chắc bây giờ đã tỉnh rồi. Hắn mà tỉnh thì hai nhà hắc bạch cũng sẽ không được yên bình rồi!"

Lý Băng trên mặt lộ ra lo lắng nói.

"Ừ, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ!"

Trinh Tử ôm con gái trở về phòng của mình, Sính Đình nhìn theo bóng Trinh Tử rời đi nói:

"Chồng của cô ấy thật sự là Nam Cung Tước sao?"

Mới vừa rồi cô mới biết được thì ra là Trinh Tử chính là vợ của Nam Cung Tước là người mà Mạc Thiên Kình muốn bắt!

Mà Lý Băng lại bảo Trinh Tử đi đối phó với chồng của mình, nhìn nét mặt của Trinh Tử cô ấy hình như rất thích Nam Cung Tước đó chính là nguyên nhân khiến cô ấy bất đắc dĩ không xuống tay được.

"Băng, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Sính Đình không nhịn được mở miệng hỏi.

Lý Băng mang chuyện của cô ấy và Nam Cung Tước mà cô chứng kiến được kể cho bọn họ, nghe xong bọn họ đều trợn trừng mắt lên?

"Các cô nói xem nếu như các cô là Trinh Tử thì sẽ làm như thế nào?"

Lý Băng nhìn bọn họ, Sính Đình sau khi suy nghĩ một lúc liền nói:

"Nếu như tôi là Trinh Tử, tôi sẽ lựa chọn cùng các cô đối phó với Nam Cung Tước, đối với một người đàn ông phụ bạc mình như vậy lại tàn bạo khát máu, đôi tay dính đầy máu tươi của người dân vô tội, tôi nhận định tôi sẽ đứng ở bên chính nghĩa!"

"Đó là bởi vì cô từ nhỏ đã bị quân huấn, sẽ không hiểu được nếu quả thật yêu một người, mặc dù đối phương có làm thương tổn mình dù cho là rất sâu đi nữa cô cũng sẽ tha thứ thôi!"

Thủy Nhi nhàn nhạt nói, Lý Băng và Sính Đình nhìn cô đồng thời hỏi:

"Chẳng lẽ cô yêu Thượng Quan Quân Triết ?"

Thủy Nhi trừng mắt nhìn bọn họ: "Tôi chỉ đứng ở trên quan điểm tình yêu mà quan sát thôi, các cô nghĩ mà xem dù sao cũng là người mình yêu sâu đậm sao có thể nói một câu liền tử đưa hắn vào chỗ chết được! Đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng, nếu quả như thật có ngày người kia lấy súng chỉ ở trên đầu cô thì coi như không có bản lĩnh giết chết cô ấy thì cuối cùng cũng sẽ là ngọc nát đá tan mà thôi!"

Tối thiểu thì cô chính là người như vậy!

"Nói vậy cũng phải! Quan điểm của mỗi người đều không giống nhau, ai cũng có ý tưởng của riêng mình, cũng nên để Trinh Tử suy nghĩ một chút!" Lý Băng lạnh nhạt nhìn bọn họ nói.

"Các cô cứ ở đây trò chuyện đi, tôi đi xuống dưới xem một chút!"

"Được!"

Sính Đình gật đầu. Lý Băng vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết đang cầm một bình rượu mãnh liệt rót!

Cau mày đi xuống.

Thượng Quan Quân Triết nhìn Lý Băng với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thù hận.

Anh ta đứng lên hung hăng chỉ tay hỏi:

"Lý Băng, tại sao cô lại muốn đem con của tôi bỏ đi!"

Lý Băng hai tay ôm ngực cau mày nhìn Thượng Quan Quân Triết người đầy mùi rượu châm chọc nói.

"Ai nói là con của anh? Thủy Nhi là của chị em tốt của tôi, cô ấy nói đứa bé này là kết quả sau khi buông thả cùng một người đàn ông vì vậy muốn bỏ nó đi. Tôi là chị em của cô ấy, cũng là bác sĩ đương nhiên phải làm giải phẫu cho cô ấy rồi !"

Lý Băng nói rất hợp tình hợp lý, đặc biệt lại nói đến hai chữ buông thả !

"Dù cho là buông thả đi chăng nữa cô cũng không thể phá bỏ đứa con của tôi được, nó là của con của tôi!"

Thượng Quan Quân Triết gầm thét lớn đến nỗi cả tòa biệt thự cũng có thể nghe thấy.

"Con của anh? Ở trong bụng của anh sao?"

Lý Băng còn chưa đợi Thượng Quan Quân Triết trả lời liền mở miệng nói tiếp:

"Anh chẳng qua là bỏ ra một chút t*ng trùng dư thừa mà thôi. Trước kia không phải cũng thường bỏ ra nhiều lắm sao? Làm sao lại không đi đến những chỗ đó mà tìm con?"