Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 860




Chương 860

Dù sao Hạ Linh còn ngồi bên cạnh, không có cách nào nói những chuyện này.

Lâm Quân là một đàn ông có tình có nghĩa. Mặc dù ông ta chỉ mới quen biết anh trong một thời gian ngắn, cũng không biết tại sao lòng mình lại không nhịn được thưởng thức anh.

“Uống một ly đi, coi như làm là tiễn cậu!” Lê Vân Hàng giơ ly rượu trong tay lên, mỉm cười nhìn về phía Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong và Lâm Quân cùng nhau giơ ly rượu lên, chỉ có Hạ Linh ở một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy buồn bực không vui.

Lúc đầu cô ấy cho rằng mình đã buông xuống tình yêu đối với anh ta, không ngờ lần này gặp lại, cảm giác rung động như lúc ban đầu lại đột nhiên toát ra trong lòng.

Nhưng mà Hà Dĩ Phong phải về Thành phố Hà Nội, chắc chắn là vì Lê Minh Nguyệt chứ gì!

Không ngờ lúc trước người phải đính hôn là mình, như vậy là tốt nhất nhưng lại trời đất xui khiến, đẩy Hà Dĩ Phong về phía người phụ nữ đó.

Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.

“Cô Minh Nguyệt sao vậy?” Lòng dạ trẻ con rất trong sáng và nhạy cảm, hơn nữa mấy đứa con của Lê Nhật Linh cũng đều vô cùng thông minh hơn người. Ba đứa bé nhìn thấy sau khi Lê Minh Nguyệt nói chuyện điện thoại xong, cô ấy lập tức buồn bã không vui, trốn một bên xì xào bàn tán.

“Đúng vậy mài! Hình như cô ấy gọi điện thoại cho chú Hà Dĩ Phong”

“Chú chọc cô tức giận à?”

Hạ Ly len lén liếc nhìn sắc mặt Lê Minh Nguyệt, sau đó công nhận gật đầu một cái: “Em cảm thấy đúng là như vậy đấy!”

“Vậy phải làm gì bây giờ?” Mấy đứa bé nghiêm túc thảo luận về chuyện này…

“Cô Lê Minh Nguyệt!” Ba đứa bé đứng trước mặt Lê Minh Nguyệt, trên mất khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đều tràn đầy vẻ quan tâm.

Tâm trạng Lê Minh Nguyệt không tốt lắm, cô ấy uể oải quay đầu qua: “Sao vậy?”

“Cháu và anh đã bàn bạc với nhau một chút, hình như cô không vui àI”

Khóe miệng Lê Minh Nguyệt giật giật, biểu hiện của cô ấy rõ ràng như vậy sao? Đến mấy đứa bé cũng dễ dàng nhận ra!

Nhưng mà Hạ Ly lại cũng không cho cô ấy cơ hội nói rõ chuyện này, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm chìa ra ngoài, xòe bàn tay trước mặy Lê Minh Nguyệt, trong lòng bàn tay là một viên kẹo nho nhỏ, vỏ kẹo đầy màu sắc sặc sỡ rất đẹp mắt.

Trên mặt Lê Minh Nguyệt đây vẻ mê mang, không phản ứng kịp là mấy đứa bé này muốn làm gì.

Hạ Ly lại nở nụ cười: “Những lúc Hạ Ly không vui thì chỉ cần ăn kẹo là sẽ vui vẻ trở lại. Anh em chúng cháu đã quyên góp hết kẹo của mình ra. Dì Minh Nguyệt ăn một viên kẹo đi, như vậy dì sẽ không còn khó chịu nữa”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào và vô cùng ấm áp truyền vào tai cô ấy như một liều thuốc chữa thương tốt nhất.

Trong nháy mắt, đôi mắt Lê Minh Nguyệt trở nên đỏ bừng.

Con nít ăn quá nhiều kẹo không tốt, Lê Nhật Linh kiểm soát chặt chẽ số lượng kẹo mà mấy đứa bé được ăn. Ở đây chỉ có một viên kẹo bé xíu, nhưng sợ rằng đây đã là toàn bộ số kẹo mà ba đứa bé cất giấu rồi, như vậy mà cô ấy có thể không cảm động sao?

Lê Minh Nguyệt xoa xoa mắt mình, cô ấy cố gắng kìm nén không cho nước mắt trào ra, nhận lấy viên kẹo trong tay Hạ Ly.

“Thật sự cho dì à?”

“Vâng ạ!” Ba đứa bé không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa. Lê Minh Nguyệt lập tức ôm ba đứa bé vào lòng mình. Cảm xúc không vui vì Hà Dĩ Phong lúc nãy cũng tan thành mây khói.

Mấy đứa bé của Lê Nhật Linh thật sự rất hiểu chuyện, làm người ta vừa yêu lại vừa hận.

“Anh thật sự phải về nước sao?”