Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 685




Chương 685: Nhìn rõ thân phận
Lê Minh Nguyệt cúp máy, cô ấy không còn ‘†âm trạng xem tỉ vi nữa, vội kiểm tra tài khoản của mình, cũng may những năm gần đây Hà Dĩ Phong trả lương khác cao cho cô ấy, còn bao ăn ở, gần như không cần dùng đến tiền, với những gia đình như họ thì số tiền trong thẻ của cô ấy được tính là khoản tiền lớn rồi.
Nhưng Lê Minh Nguyệt đến thành phố Hà Nội lâu như vậy rồi, biết phí của bệnh viện rất đắt, nếu bệnh tình nghiêm trọng cần nhập viện thì chắc sẽ rất tốn kém.
Tiếng trong tỉ vi cũng trở nên ồn ào, Lê Minh Nguyệt bực dọc tắt ti vi đi, nằm trên sô pha, người thu tròn lại, bỗng cô ấy cảm giác không biết nên làm như thế nào.
Lúc Hà Dĩ Phong về đến nhà, Lê Minh Nguyệt đã ngủ say trên sô pha rồi, người cô ấy cuộn tròn lại, mặc quần áo ngủ, lông mi dài động đậy giống như cô ấy đang mơ ác mộng, mày chau lại.
Hà Dĩ Phong muốn lấy tay vuốt phẳng trán cô ấy nhưng lại làm Minh Nguyệt tỉnh giấc.
Lúc này anh ta mới phát hiện mắt Minh Nguyệt đỏ, giống như vừa khóc.
“Em sao thế?” Hà Dĩ Phong lo lẳng hỏi, Minh Nguyệt vô lo vô nghĩ, chuyện mà có thế khiến cô ấy khóc chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Nhưng Minh Nguyệt lắc đầu, cô ấy không muốn nói chuyện này cho Hà Dĩ Phong biết, lươngcô lĩnh ở chỗ anh ta cũng đã đủ cao rồi, cô ấy không muốn nợ ân tình gì của anh ta thêm nữa, cô ấy luôn muốn bình đẳng đối diện với anh 1a, nhưng điều kiện gia đình cô không cho phép.
“Phim cảm động quá” Mũi Lê Minh Nguyệt nghẹn nghẹn trả lời Hà Dĩ Phong, làm cho Hà Dĩ Phong không biết làm thế nào, cô ấy xem phim mà khóc được ư?
Hà Dĩ Phong chạm vào mũi cô ấy, trong giọng nói không hề có chút yếu đuối nào: “Sau này đừng xem mấy loại phim vớ vấn vậy nữa, phụ nữ bọn em chỉ thích mấy thứ kì lạ.”
Lê Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nghe xong những lời Hà Dĩ Phong nói cô ấy càng muốn khóc hơn, mũi cay cay, cố ấy từ sô pha đứng lên, đi được hai bước, cô ấy quay lưng nói với Hà Dĩ Phong: “Em muốn đi ngủ trước”
Hôm nay Lê Minh Nguyệt bị sao vậy? Có gì đó không đúng? Cơm tối cũng không ăn?
Hà Dĩ Phong nhìn bóng lưng của cô ấy, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nhẹ lắc đầu, anh ta đặt túi xuống, tháo cà vạt ra, nhẹ nhàng vào phòng của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt lấy gối bịt đầu lại nên không biết cửa phòng bị mở, tiếng khóc nhỏ mà đầy sự nhẫn nhịn chịu đựng đánh thẳng vào tâm can của Hà Dĩ Phong, tim anh ta thắt lại, nỗi đau không từ gì diễn tả được.
Anh ta nhẹ nhàng đi qua, sờ đầu Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt đơ người, cô ấy đâu ngờ Hà Dĩ Phong lại vào phòng cô.
Nhưng bị anh ta phát hiện cô ấy càng không muốn ngẩng đầu lên, vẫn chui trong gối, không để cho anh ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại của bản thân, “Minh Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì vậy em?”
Những lời vừa nấy cô ấy nói rõ ràng là để che đậy bản thân, anh ta lại tin là thật, cũng may anh ta vẫn còn chút tâm tư, nhưng chuyện có thể khiến cho Lê Minh Nguyệt khóc thành như thế này, chẳng nhẽ Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì sao?
Hà Dĩ Phong suy diễn lung tung, anh ta bị tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt làm cho mất hết tinh thần, Lê Minh Nguyệt vẫn không muốn nói chuyện với anh ta, Hà Dĩ Phong còn sợ cô ấy sẽ chết ngạt trong gối.
“Em có chuyện gì thì nói với anh đi, chúng ta cùng nhau giải quyết” Hà Dĩ Phong trở nên sốt ruột, Lê Minh Nguyệt lại không muốn nói gì cả, hay thật sự Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì rồi?
“Không cần anh lo, đây là chuyện của em, không liên quan gì đến Nhật Linh cả” Lê Minh Nguyệt dường như nhìn ra Hà Dĩ Phong nghĩ đến chuyện gì cho nên cô ấy nói Nhưng trong lòng Hà Dĩ Phong cảm thấy rất nặng nề, anh ta lôi Minh Nguyệt dậy, để mặt cô ấy đối diện mặt mình, lúc này anh ta mới phát hiện gối đã ướt sũng rồi, mắt của Minh Nguyệt sưng đỏ lên.
Hà Dĩ Phong vừa tức vừa buồn cười nhìn cô ấy: “Em cảm thấy chuyện của em không liên quan gì đến anh sao?”
Lê Minh Nguyệt buồn rầu gật đầu, cô ấy chưa từng nghĩ Hà Dĩ Phong sẽ tốt bụng đến thế.
“Không cần anh lo!”
“Rốt cuộc em có nhìn rõ thân phận của mình không?” Ánh mắt Hà Dĩ Phong lóe lên chút ngờ vực kèm theo chút tức giận.