Chương 425: Lừa bạn gái ra ngoài
Kết quả thì sao chứ, không biết trong đầu Lê Minh Nguyệt nghĩ cái gì mà cho dù những người kia có nói thế nào cô cũng đều vui cười hớn hở tiếp lời. Cho dù có bị người ta mắng cũng làm như không thấy, không thèm để ý.
Cuối cùng có người còn dám trêu chọc cô, kêu cô đi hỗ trợ mang đồ ăn lên, Thế mà cô lại thật sự đi giúp đỡ người phục vụ mang đồ ăn lên, thậm chí còn bày ra dáng vẻ vô cùng mừng rỡ.
Hà Dĩ Phong cũng bị Lê Minh Nguyệt làm cho tức gần chết. Thế nhưng Lê Minh Nguyệt còn không tự ý thức được vấn đề của bản thân mình ở đâu. Trên trở về nhà còn ngẩng đầu ưỡn ngực tranh luận với anh ta nữa.
Hà Dĩ Phong vô tình nói mấy câu nặng lời, khiến cho hai mắt Lê Minh Nguyệt đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau mới có thể trở về màu sắc vốn có.
Tuy rằng đôi mắt đã bình thường trở lại, nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh ta. Lê Minh Nguyệt tự nhốt bản thân mình trong phòng không nói, còn dám khóa trái cửa.
Lâm Quân gọi điện tới kêu Hà Dĩ Phong dẫn Lê Minh Nguyệt đến thăm Lê Nhật Linh.
Tốt nhất là có thể khiến cho Lê Minh Nguyệt ở lại bệnh viện với cô nhiều thêm một chút.
Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy thế, trong lòng đau đớn không thôi Lâm Quân kia thật đáng chết. Nếu như lúc trước Lê Nhật Linh đi theo anh ta, chí ít đến bây giờ anh ta cũng chưa có đứa con ngoài giá thú nào tìm tới cửa?
Khẽ thở hắt ra một hơi, Hà Dĩ Phong vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh ta nhanh chóng khoác áo ngủ chạy đi gõ cửa phòng Lê Minh Nguyệt một chuyến.
“Lê Minh Nguyệt, ra đây đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Lê Minh Nguyệt không thèm đáp lại, cô vẫn còn đang hờn dỗi “Lê Minh Nguyệt, ra đây mau. Ra đây bàn chuyện chính sự”
Lê Minh Nguyệt khịt mũi một cái, tức giận không thèm đáp lời anh ta.
Có lần nào mà anh ta không dùng chiêu nói chuyện chính sự để gạt cô ra ngoài?
Kết quả thì sao chứ? Sau khi lừa được cô ra ngoài rồi, lần nào anh ta cũng khiến cô mất mặt. Cho dù cô không muốn đi, không phải cũng bị anh ta lừa đi hay sao?
Nếu như anh ta đã ngại mất mặt thì tìm những cô gái khác là được rồi. Anh ta có giàu như thế, nhiều tiền như thế, thuê một mình cô là thuê, thuê nhiều người khác cũng là thuê, không phải sao?
Không thấy cô trả lời, Hà Dĩ Phong đập mạnh lên ván cửa mấy cái rồi gào lên: “Lê Minh Nguyệt, Nhật Linh mang thai rồi”
Thân thể nhỏ bé của Lê Minh Nguyệt lập tức nhảy lên, như một làn khói chạy tới cửa, trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Nhật Linh mang thai á?”
Người ta vẫn thường nói, kiếp này có duyên cùng họ, chắc chẩn ba kiếp trước đã từng là người một nhà.
Cho tới nay cảm giác mà Lê Minh Nguyệt dành cho Lê Nhật Linh chính là cảm giác như vậy. Có lẽ rất nhiều năm về trước, hai người là chị em cùng huyết thống cũng nên €ô rất thích Lê Nhật Linh, cái thích xuất phát từ bản năng.
Lê Minh Nguyệt thích khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của Lê Nhật Linh, thích tính cách dịu dàng phóng khoáng của cô, còn thích cả trái tim thiện lương khoan dung của cô ấy nữa..
Tuy rằng những chuyện này không liên quan gì tới bản thân Lê Minh Nguyệt, nhưng cô thích Lê Nhật Linh như thế, nên theo bản năng sẽ quan tâm đến Lê Nhật Linh hơn.
Lê Minh Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ cô và Lê Nhật Linh thật sự có chút họ hàng thân thích cũng nên.
Hà Dĩ Phong tiếp tục nói: “Là mang thai sinh đôi đấy”
“Má nó, Lâm Quân mạnh mẽ ghê hai Lần đầu mang thai đã là sinh đôi, Nhật Linh chịu nổi sao!” Lê Minh Nguyệt kích động tựa như chính cô đang mang thai vậy: “Tôi muốn đến thăm Nhật Linh, muốn xem xem cái bụng sinh đôi so với cái bụng sinh một khác gì nhau.”
“Bầu đôi bầu đơn có giống nhau hay không thì tôi không biết. Thế nhưng tình hình của Nhật Linh gần đây không được tốt cho lắm. Cô ấy có hiện tượng sinh non, sợ rằng không giữ được đứa bé”
“Nhật Linh bị làm sao thế?”
Hà Dĩ Phong vội vã lùi lại cách xa Lê Minh Nguyệt vài mét, bình tĩnh nói: “Cô về phòng thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân đi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết.”
Lê Minh Nguyệt đứng ngay ở cửa không chịu di chuyển bước chân. Cô vươn tay ôm ngực bày ra dáng vẻ đau tim lắm nói: “Anh cứ nói cho tôi nghe trước đi, bây giờ trái tim tôi đã không nghe tôi sai khiến nữa rồi.”
Hà Dĩ Phong cũng biết đầu óc Lê Minh Nguyệt hơi ngốc nghếch, sợ cô không biết nói chuyện, nói sai cái gì thì không hay.
Thế nên anh ta mang mọi chuyện giữa Lê Nhật Linh và Lâm Quân nói cho Lê Minh Nguyệt biết, đồng thời cũng căn dặn cô mấy ngày tới phải giữ mồm giữ miệng trước mặt Lê Nhật Linh, không được nói lung tung.
Phải biết lẩn tránh tất cả các đề tài không nên nói, chỉ nói mấy chuyện mang tính thư thái, chớ nên khiến cho Lê Nhật Linh suy nghĩ quá nhiều.