Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1667




Chương 1667

Lâm Hạ Ly ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Hạ Gia Huy, giống như sợ rằng cậu sẽ biến mất ngay tắp lự. Đôi bàn tay siết chặt lấy áo sơ mi của Hạ Gia Huy.

“Thật sự là tớ mà, cậu yên tâm đi, lần này tớ sẽ không đi nữa đâu.”

Hạ Gia Huy bật cười, rồi lại lập tức nhìn vào đôi mắt của Lâm Hạ Ly một cách thật nghiêm túc, thật lòng tỏ bày:

“Tớ muốn quay lại hoàn thành lời hứa của mình. Tớ sẽ giúp cậu thi vào một trường đại học tốt nhất, và cùng nhau mở ra một tương lai tốt đẹp cho hai chúng ta.”

Bốn mắt nhìn lấy nhau, tim Lâm Hạ Ly đập thình thịch như sấm dậy, cô bé thật sự thấy rõ từng lời mà Hạ Gia Huy nói, cảm thấy bao nhiêu ngày chờ đợi qua đi thật sự cực kỳ đáng giá, còn bắt đầu cảm thấy may mắn rằng mình không lựa chọn sai người.

“Ừ, chúng mình cùng nhau học tập, cùng nhau đỗ đại học!”

Lâm Hạ Ly cười hì hì một chốc. Có thể đoán ra hẳn đây là lần mà cô bé vui vẻ nhất sau bao nhiêu ngày trôi qua, cười đến lộ cả răng, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo vậy, trên mắt hãy còn vương lệ, nụ cười lanh lảnh như tiếng chuông ấy khiến trái tim Hạ Gia Huy ấm mềm hết cả.

Cậu nhìn thấy Lâm Hạ Ly vui vẻ hí hửng là vậy, không kiềm được cũng cười rộ theo, như là hoa hướng dương luôn dõi theo ánh mặt trời mà nở rộ, sức sống ngời ngợi.

Nỗi kích động của hai người qua đi, Lâm Hạ Ly phát hiện sau khi Hạ Gia Huy quay về, giống như thay đổi hẳn thành một con người khác.

Chẳng còn chút dáng vẻ tự ti khúm núm như lúc mới gặp thuở ban sơ, cũng chẳng còn lại chút tuyệt vọng và suy sụp sau nỗi đau mất đi bố mình. Cả người giống như ngập tràn trong niềm hy vọng rạng ngời như ánh dương, tinh thần toàn thân đều dồi dào phấn chấn, cứ như là đến tận bây giờ cũng chưa hề trải qua những chuyện khổ đau tột cùng ấy, chưa hề trải qua nỗi tuyệt vọng khốn cùng ấy.

Giờ đây, Hạ Gia Huy dường như đã gột rửa đi sự tự ti khúm núm của ngày trước, trên gương mặt ấy là sự tin cùng niềm hy vọng tỏa đầy, khuôn mặt cậu hướng về ánh mặt trời, nụ cười tự tin khiến chân dung vốn đã tuấn tú của cậu càng thêm đẹp trai sáng sủa, mang đầy ý vị thanh xuân.

Khi Lâm Hạ Ly nhìn Hạ Gia Huy, Hạ Gia Huy cũng đồng thời nhìn qua cô bé. Lúc này đây Lâm Hạ Ly cũng như đã thay da đổi thịt vậy, cô tiểu thư vô tình trông có vẻ cực kỳ ngạo mạn kia luôn lấy làm mơ hồ với cuộc đời mình, trông như cô đã trải qua một chuyện cực kỳ hệ trọng ấy là thay đổi tư tưởng và cả linh hồn mình.

Giờ đây Lâm Hạ Ly mắt nhìn sơ cũng đã càng ngày càng thêm xinh đẹp hấp dẫn, cả người toát lên vẻ đoan trang lại hào sảng, cùng dáng vẻ đáng yêu che miệng cười duyên khi trước có phần khác biệt.

Hạ Gia Huy nghĩ rằng, khoảng thời gian mà mình rời đi cũng có chút ích lợi đấy chứ. Với cậu hay với Lâm Hạ Ly, đều có lợi cả, xem ra lần ra đi này của mình cũng không phải uổng công.

“Cậu đi đâu mà lại lâu đến như vậy hả?”

Lâm Hạ Ly bật lên nỗi lòng đã nghẹn từ rất lâu, mà đây cũng là mối bận tâm nhất của cô bé. Ở chốn này Hạ Gia Huy chẳng có ai để mà dựa vào, cậu sống ở nơi nào trong một khoảng thời gian dài như vậy chứ?

“Tớ đã đi đến một nơi rất xa.”

Hạ Gia Huy cố ý quanh co lòng vòng, cậu đi bằng cách nào, Lâm Hạ Ly vẫn không nên biết thì tốt hơn, nếu biết, đến khi ấy chắc chắn sẽ nước mắt ngắn dài, cậu nhìn rồi cũng sẽ đau lòng dữ lắm.

“Sao cậu lại như thế, cậu biết là tớ lo cho cậu lắm không?”

Lâm Hạ Ly lại phừng phừng lửa giận, Hạ Gia Huy học đâu ra cái kiểu đối đáp lập lờ với cô bé như thế? Biết bao nhiêu ngày qua lo lắng thấp thỏm vì cậu ấy, sợ liệu cậu ấy có chăng gặp chuyện ngoài ý muốn hay bị ai đó bắt chẹt, sợ cậu ấy ăn không no mặc không đủ ấm, nhưng rồi nhìn lại Hạ Gia Huy, thấy cậu ấy làm như chẳng có chuyện gì cả, điều ấy khiến cho Lâm Hạ Ly thấy rất bực dọc.

“Tớ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng, khoảng thời gian này tớ sống rất ổn, không thấy tủi thân hay gì đâu, cũng ăn no ngủ kỹ, cậu xem chẳng phải tớ đã khỏe mạnh bình an quay trở lại hay sao?”

Hạ Gia Huy dường như thấu tỏ Lâm Hạ Ly đang nghĩ đến điều chi, chẳng đợi cô bé hỏi han gì, Hạ Gia Huy đã ngoan ngoãn khai báo tình huống của bản thân. Có điều dù rằng những ngày những đêm ấy chẳng chịu chút bắt chẹt nào, nhưng vượt qua nỗi nhớ nhung cũng quả là gian nan.

“Thật ư? Cậu đừng có mà khoa môi múa mép.”