Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 158




Chương 158: Cả đời chỉ yêu một lần

“Còn ngơ ra đó làm gÌ? Đi thôi.” Anh nắm tay cô, cương quyết kéo cô vào bên trong.

Cô không muốn vào, lại không tránh được, mở miệng giễu cợt đầy dứt khoát: “Anh mua nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Trên người nhiều tiền quá, vội đốt tiền à?”

Anh cũng không tức giận: “Đúng vậy, tôi khó tránh khỏi bị tiền đốt chết, để giữ lại cái mạng nhỏ này, bà chủ Lâm em làm cho tốt, vào xem cùng tôi một chút.”

Lê Nhật Linh không còn cách nào khác với anh, chỉ có thể bị ép buộc đi vào cùng anh.

Lập tức có người đi đến tiếp đón, không biết Lâm Quân nói gì với người bán hàng, nhân viên liền dẫn họ tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống: “Xin ngài chờ một chút.”

Năm chữ này là nói bằng tiếng Anh, Lê Nhật Linh cũng chỉ nghe hiểu được năm chữ này.

Lâm Quân biết tiếng Pháp, việc này cô cũng không ngờ tới, sau khi tới Pháp, anh không để cho quản gia, trợ lý đi theo, dọc đường đi cũng chỉ có hai người bọn họ. Hầu như tất cả giao tiếp bên ngoài đều là một mình Lâm Quân làm hết.

Cô chưa từng nghĩ rằng Lâm Quân biết tiếng Pháp.

Một ngôn ngữ lãng mạn nhưng lại khó học, hơn nữa rất ít khi có thể sử dụng đến ngôn ngữ này.

“Em nhìn anh làm gì?” Anh nhìn cô, nhếch môi cười.

“Anh học tiếng Pháp từ bao giờ?”

“Năm nhất đại học, lúc đó cảm thấy không có gì làm, liền học thôi.”

Có những người trời sinh đã thật sự ưu tú, không có việc gì làm, liền tùy ý học được một loại ngôn ngữ.

“Sao thế? Cảm thấy dáng vẻ nói tiếng Pháp rất ngầu sao?”

Cô nhấch mép cười khẩy với anh ta một cái.

Hai tay Lâm Quân đặt lên gò má cô, muốn vuốt ve vẻ mặt kì lạ của cô.

Vừa mới nhéo má, giám đốc liền tười cười đi tới: “Tình cảm của ngài Lâm với bà nhà thật tốt.”

Lâm Quân lúc đó mới thu tay lại, ngồi ngay ngắn.

Lần này là nói tiếng Việt, trong mắt Lê Nhật Linh hiện rõ sự bất ngờ.

Bởi vì bọn họ đều là người Việt Nam, do vậy nên cố ý đổi một người biết tiếng Việt tới tiếp đón sao?

Phục vụ tốt thế cơ à?

Nhận ra sự ngờ vực của Lê Nhật Linh, người Giám Đốc cấp cao đó mỉm cười giải thích: “Bởi vì cấp trên đã có thông báo, ngài Lâm và bà nhà đều là người Việt, cho nên cố ý sắp xếp tôi biết nói tiếng Việt tới đây tiếp.

đón”

“Cấp trên đã thông báo?” Chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

“Xem ra, ngài Lâm chưa nói với bà nhà, là muốn cho cô một sự bất ngờ.”

Bất ngờ? Chỉ sợ là kinh hãi nhiều hơn.

Lâm Quân hỏi: “Đồ đâu?”

“Chiếc nhẫn ngài đặt, hôm qua vừa mới làm xong liền được đưa tới, ngài xem đi, nếu như độ rộng chiếc.

nhẫn không vừa với bà nhà, chúng tôi có thể sớm đổi lại”

Giám đốc vẫy vẫy tay, người bán hàng phía trước liền mang tới một chiếc hộp gấm tinh xảo.

Giám Đốc đặt chiếc hộp gấm vào tay Lâm Quân.

Anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Lê Nhật Linh có ngu cũng hiểu ra, anh đã sớm thiết kế xong, thậm chí đây là một trong những lí do dẫn mình tới Pháp.

Cô bỗng chốc đứng dậy, mu bàn tay đụng phải cốc nước trên bàn, nước trong cốc chảy đẩy xuống đất, bắn một chút lên người.

“Lâm Quân, anh đang làm gì vậy?” Cô rút khăn giấy ra lau chùi quần áo, lộ ra vẻ hốt hoảng.

Nhưng anh lại bình tĩnh khác thường, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt trên gò má cô, anh thâm tình mà lại kiên định: “Bà chủ Lâm, anh nợ em một đám cưới và một chiếc nhẫn cưới.”

Chiếc nhẫn này, cả đời chỉ có thể dùng thẻ căn cước mua một lần, dù là có quyền lớn hơn nữa, có tiền đi nữa cũng không có ngoại lệ nào cả.

Cái này, ngụ ý cả đời chỉ yêu một lần.

Mà anh lại đang làm gì thế này?

Sau rất nhiều chuyện xảy ra như thế, tại lúc đám cưới đã bị phá tan tành lại nói với cô muốn cho cô một đám cưới, còn đăt làm môt chiếc nhẫn như vây…