Chương 1572
Một cô gái cười khúc khích ôm một quyển sách đi tới, nhìn về phía Hạ Gia Huy giống như: cả người cũng muốn nhào lên Hạ Gia Huy nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, tuy rằng hoàn cảnh gia đình của Hạ Gia Huy không tốt lắm, nhưng lại luôn mang một bộ dáng hoà nhã thân thiện, trong đám nữ sinh vẫn rất thích cậu, đó là lý do tại sao những người như Võ Trường Quang không thèm tính toán với cậu.
‘Vừa mới chuẩn bị từ chối, khoé mắt lại nhìn thấy Lâm Hạ Ly đang nhìn chính mình, cậu lại thay đổi sắc mặt một chút, mỉm cười nhìn về phía cô gái kia: “Cing được, để tớ xem giúp cậu nhé”
Lâm Hạ Ly ngây người, cho dù trong lòng xuất hiện một tia rối rắm, nhưng mà cảm giác thật sự của mình là cái gì thì không thể nói rõ được, thật vất vả chờ đến lúc cô gái kia rời khỏi, lại có một người khác chạy lại đây, muốn Hạ Gia Huy giải bài tập giúp.
Cuối cùng Hạ Ly cũng đứng dậy, bước về phía cậu: “Hạ Gia Huy!”
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là chính mình, lại không nói gì, cứ như vậy nhìn cô bé, khác với lúc bình thường, ánh mắt của cậu lạnh như băng, khiến cho Lâm Hạ Ly trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Có khi nào bản thân mình bị xuất hiện ảo giác không nhỉ? Lâm Hạ Ly nghĩ thầm.
“Hạ Gia Huy, sức khoẻ của cậu đã ốn hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
Hạ Gia Huy lạnh nhạt gật đầu, xem như trả lời.
“Muốn đi ăn một chút gì không hả?” Lâm Hạ Ly tiếp tục mời cậu “Không cần! Tôi không đói bụng”
Hạ Gia Huy không nhìn cô bé, cầm quyển sách trên tay lật qua thật nhanh, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không năm trên quyển sách, cậu đang rất nghiêm túc nghe cô bé nói chuyện “Qó phải cậu bị bệnh rồi không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao? Lẽ nào bị cảm thật rồi à?”
Hạ Ly có chút lo lắng cho cậu, thấy sắc mặt của Hạ Gia Huy có chút tái nhợt, đối với chính mình hờ hững, còn tưởng rằng là trên người cậu có chỗ nào không thoải mái.
Cậu ngước mắt, giọng điệu vẫn là không nóng không lạnh: “Tôi vẫn rất ổn, tôi không có việc gì, cậu đi làm chuyện của cậu đi!”
Sự tuyệt tình trong mắt của Hạ Gia Huy làm cho Lâm Hạ Ly một phen hoảng hốt, vừa mới lấy lại tinh thần thì cậu đã đi rồi.
Lâm Hạ Ly có một chút mờ mịt, cậu ấy làm sao vậy nhỉ? Sao lại tỏ thái độ này với mình, ngày hôm qua mình cũng có làm gì đâu?
“Hạ Gia Huy!”
Cô bé lại đuổi theo, tứm chặt lấy cậu.
Hạ Gia Huy quay đầu lại, nhìn cô bé, mở miệng nói: “Sao thế? Cậu còn có chuyện gì à?”
“Tớ chỉ muốn hỏi cậu trên người cậu có chỗ nào không thoải mái hay không? Có cần đi phòng y tế không?”
Âm thanh của Hạ Ly yếu ớt, lúc nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Hạ Gia Huy, sợ chính mình làm sai chuyện gì, vẫn luôn thật cẩn thận.
“À, tôi không có việc gì, cảm ơn sự quan tâm của cậu, Hạ Ly cậu đừng có đi theo tôi nữa!”
Hạ Gia Huy cười lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước, với cậu mà nói một bước này, chính là khoảng cách ngăn cách giữa cậu và Lâm Hạ Ly.
Hai người bọn họ không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa, bởi vì bọn họ vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới, kết quả là ai cũng không thể tốt đẹp được.
Bây giờ cậu chỉ muốn rời xa cô bé.
Thực xin lỗi… Hạ Ly… Tôi không có cách nào tới gần cậu.
Hạ Gia Huy nắm chặt tay, trong lòng yên lặng nói.
Nhìn biểu cảm mất mát trên khuôn mặt của Lâm Hạ Ly, trong lòng cậu cũng không dễ chịu hơn chút nào, cuối cùng mạnh mẽ xoay người bỏ đi cũng không quay đầu lại.
Bóng dáng cậu rời đi thật quyết tuyệt, không có một tia lưu luyến.