Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1542




Hà Dĩ Phong vừa xuống xe được một lúc, Lê Nhật Linh đã từ trong mơ tỉnh lại. Cô dụi mắt, lim dim nhìn Lâm Quân.
“Đến rồi sao không gọi em vậy?”
“Thấy em ngủ say như vậy nên không nhẫn tâm gọi em dậy.”
“Anh ngốc à, vai có tê không? Em bóp cho anh”
Tay Lê Nhật Linh nhẹ nhàng đặt trên vai Lâm Quân bóp nhẹ.
“Nhật Linh”
“Vâng”
Lâm Quân đang rối rắm không biết có nên nói cho cô biết lo âu trong lòng mình không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thả lỏng của cô báy giờ, thật sự không nhẫn tâm Bỏ đới, chỉ cần mình luôn bên cạnh bảo vệ cô, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.
“Sao vậy?”
“Không sao, xuống thôi. Dĩ Phong đang đợi chúng ta đấy”
“Vâng”
Lê Nhật Linh cảm thấy hôm nay Lâm Quân hơi lạ, nhưng cũng không biết là lạ chồ nào.
“Này, cậu ở đâu? Nhật Linh dậy rồi, chúng tôi đi tìm cậu”
Xuống xe, không nhìn thấy Hà Dĩ Phong đâu, Lâm Quân gọi điện thoại cho anh ta.
“Đại ca, tôi ở phía trên cùng, hai người cứ đi thẳng về phía trước, nhìn thấy biển, bên cạnh bãi biển có một ô che nắng màu xanh, tôi ngồi ở đấy, hai người đến đi.”
Lâm Quân theo sự chỉ dẫn của Hà Dĩ Phong, quả nhiên nhìn thấy một ô che nắng màu xanh.
Ở Hà Nội, Hạ Huy Thành đã chuẩn bị hết tất cả để đính hôn với Lê Mỹ Vân, mặc dù Hạ Huy.
Thành không muốn làm lớn lắm, nhưng dù sao nhà họ Lê cũng không phải gia đình nhỏ bé, tất nhiên sẽ không đồng ý, vẫn tổ chức một lễ đính hôn lớn.
Hạ Lan Châu đen mặt, kìm chế sự bất mãn và khó chịu trong lòng mình.
Đây là người đàn ông mà cô ta đã yêu bao nhiêu năm nay, yêu đến nỗi bóp méo chính mình, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đính hôn cũng người phụ nữ khác.
Hạ Huy Thành mặc vest đen, rất đẹp trai, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nhưng trong mắt Hạ Lan Châu lại đặc biệt lấy lệ.
Cô ta quá hiểu Hạ Huy Thành rồi, chắc là chỉ ở trước mặt Lê Nhật Linh, anh mới nở một nụ cười thật sự.
Nhưng cô ta không bao giờ hối hận về tất cả những chuyện mà mình đã làm.
Chắc là phụ nữ khi yêu đều là người điên.
Điều duy nhất khiến cô ta khó chịu chính là cuối cùng Hạ Huy Thành vẫn lấy người phụ nữ khác.
Trần Hi Lam ngồi trong góc, cắn chặt môi, móng tay gần như cảm sâu vào da thịt.
Là do cô tự mình yêu cầu, không thể trách người khác được.