Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1430




Chương 1430

Hai người kẻ xướng người hoạ, phối hợp với nhau rất ăn ý.

Một chiếc xe đi vụt qua, phun ra một đống tro bụi, Lâm Niệm Sơ vội vàng xua tay, trong lúc nhất thời cậu không nghĩ ra được cách gì cả.

“Cháu có cách rồi!”

Hòa Phong vừa nói xong thì đã quay người rời đi khỏi chỗ đứng ban đầu.

“Cháu chờ chút, nghĩ ra cách gì rồi?”

Lâm Niệm Sơ vội vàng đuổi theo.

Mấy phút sau, hai người đi ra khỏi tiệm photocopy.

“Thông báo tìm người! Tìm người phụ nữ trong ảnh, liên hệ với tôi, cung cấp địa chỉ hoặc tin tức hữu hiệu về người trong ảnh sẽ có hậu tạ!

Cũng ra gì phết đấy nhỉ”

Lâm Niệm Sơ cười một tiếng.

“Chú phát hiện mạch não của cháu giỏi lắm đấy nhé, nhưng cái hậu tạ này vẫn nên ghi tên nhà họ Lâm vào thì hơn. Cháu chắc chản rằng tới lúc đó sẽ không bị mắng chứ?” Huống chỉ ngày nào Lâm Quân cũng phải nhận vô số những cuộc điện thoại quấy rầy thì khác gì bị ép điên chứ?

“Bây giờ cháu không lo được nhiều như thế, nếu có thể tìm được mẹ thì chịu hai ba câu mắng có là gì đâu chứ?” Hòa Phong nhíu mày, cậu bé nói với vẻ chẳng thèm để ý.

Lâm Niệm Sơ có thể hiểu được, mấy năm qua bọn họ cũng không nhắc tới Lê Nhật Linh trước mặt Lâm Quân. Cũng không phải là vì không nhớ cô, ngược lại là vì quá nhớ, cũng biết rằng cha mình sẽ càng bưồn bã hơn nên mới cố gắng không nhắc tới.

“Nhưng nếu chỉ có thế này thì chắc không đủ đâu!”

Lâm Niệm Sơ nhìn thoáng qua tờ rơi tìm người, chỉ có hơn mười cái, quá ít.

“Nếu dán toàn bộ Hà Nội thì chắc chắn không đủ rồi, nhưng chỉ dán ở mấy cửa khu cư xá này thì chắc chắn đủ. Mặc dù cháu muốn tìm mẹ, nhưng nếu dán cả thành phố Hà Nội thì sợ rằng chưa tìm được mẹ đã bị cha đánh chết”

Hòa Phong nở một nụ cười, ý của cậu bé không cần nói thì Lâm Niệm Sơ cũng hiểu.

“Chú hiểu ý của cháu rồi, nếu mẹ cháu ở chỗ gần đây thì sớm hay muộn gì chị ấy cũng sẽ nhìn thấy thông báo tìm người này. Nếu như chị ấy không nhìn thấy thì người trong cư xá cũng sẽ nhìn thấy rồi gọi điện báo cho chúng ta! Đến lúc đó chúng ta cũng đỡ mất công ôm cây đợi thỏ.’ Lâm Niệm Sơ gật nhẹ đầu, dường như cậu đã hiểu được cách nghĩ của Hòa Phong.

“Cũng không hẳn là như thế, nếu như mẹ không ở trong cư xá này thì có lẽ đi ngang qua cũng sẽ nhìn thấy được. Cháu không quan tâm vì sao mà mẹ không quay về, cháu chỉ hi vọng mẹ biết rằng chúng cháu đang tìm mẹ” Hòa Phong cắn môi rồi giải thích với Lâm Niệm Sơ, cậu bé chỉ hi vọng cách làm này sẽ có hiệu quả.

“Vậy thì còn nói gì nữa, mau đi thôi!”

“Anh, Niệm Sơ”

Hòa Phong và Lâm Niệm Sơ vừa mới chuẩn bị đi thì Hạ Ly và Chí Linh đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

“Sao hai em lại tới đây!”

Hòa Phong giấu thông báo tìm người vừa mới in kia ra sau lưng theo bản năng.

“Giấu cái gì mà giấu, em nhìn thấy hết rồi! Đã biết hai người ở đây từ lâu rồi nhé!”

Chí Linh nhảy tới sau lưng Hòa Phong giật lấy thông báo tìm người trong tay cậu bé.

“Em cẩn thận một chút xem nào.”

Hòa Phong tức giận thốt lên với Chí Linh, đôi mắt cậu bé nhìn chằm chăm vào những tờ thông báo tìm người kia, sợ nó bị hư. Bây giờ những tờ giấy đó đã biến thành của quý rồi “Sao hai cháu lại biết bọn chú ở đây?”