Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 130




Chương 130: Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Có thể nhìn thấy được, vị công tử bột họ Hà này rất ít khi làm những loại việc dành cho người làm. Lưỡi dao hướng vào trong, nếu không cẩn thận rất dễ khứa trúng tay. Anh ta cứ từ từ gọt vỏ quả táo thật cẩn thận, giống như đang làm thí nghiệm khoa học.

Lê Nhật Linh không thể nhịn nổi nữa mới nói: “Đưa cho hộ lý gọt giúp anh đi.”

Hà Dĩ Phong dùng ánh mắt khinh khinh mà nhìn cô: “Đây là gọt cho em ăn, tôi phải tự tay làm thì mới có thể bày tỏ được lòng thành của chính mình chứ.”

Nói xong anh ta lại cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với quả táo.

Động tác của Hà Dĩ Phong tuy không lưu loát nhưng lại cực kỳ chăm chú, góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn thật là quyến rủ.

Lê Nhật Linh không biết nên nói cái gì mới phải. Vị công tử bột họ Hà này cứ luôn hành động không theo lý lẽ bình thường gì ca.

Những điều về Hà Dĩ Phong cô cũng từng nghe qua nhiều lần. Phong lưu lãng tử khó có thể nắm bắt được trái tim, nhưng vẫn có không ít người phụ nữ ngốc nghếch như con thiêu thân lao đầu vào lửa, người trước ngã xuống người sau lại tiến lên. Có lẽ một phần là vì bề ngoài đẹp trai cùng gia thế tốt, phần còn lại cứ cho là vì thích tính cách của anh ta đi.

So với Lâm Quân tính khí buồn vui thất thường, thì tính cách của Hà Dĩ Phong thật sự rất tốt, và không có gì để nói.

Dẫn vặt hơn nửa ngày rốt cuộc cũng gọt xong quả táo, Hà Dĩ Phong như thể đang dâng hiến vật quý đến bên cạnh miệng cô: “Cho em đây.”

Lê Nhật Linh không nhận lấy mà nhìn anh ta một cách khó hiểu.

Anh ta đang thể hiện lòng tốt của bản thân, lần trước là vì giúp Lâm Quân, còn lần này là vì cái gì đây?

Hà Dĩ Phong vừa rút tay lại vừa lầm bà lầm bầm mà nói: “Một quả táo lớn như vậy cũng không dễ ăn nhỉ.”

Tìm một cái đĩa, anh ta cắt quả táo thành từng miếng rồi lại cắm mấy cây tăm vào. Bây giờ mới cưỡng ép nhét vào trong tay cô: “Trái cây mà cậu đây tự mình chọn, tự mình gọt vỏ, em ăn thử một miếng coi sao?”

Đôi mắt anh ta sáng rực và trong veo, cứ hệt như một đứa trẻ.

Lê Nhật Linh vốn không muốn ăn, nhưng vẫn lấy một miếng cho vào miệng ăn.

“Có phải là ăn rất ngon không, có mùi vị giống như cảm động lòng người không?”

Tuy rằng không được đáp lời nhưng Hà Dĩ Phong vẫn rất vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn cô ăn táo.

Ánh mắt anh ta nhìn cô rất chăm chú, chăm chú đến mức có chút đáng sợ. Trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy hoảng sợ, cầm dĩa trái cây lên rồi để sang một bên: “Hà Dĩ Phong, hôm nay anh tới đây rốt cuộc là có chuyện gì sao?”

“Không có việc thì tôi không thể tới đây hả?” Hà Dĩ Phong khẽ nhún vai: “Tôi đến thăm người bệnh đó nha.”

Cô nhướng mày, câu trả lời của anh ta đúng là không chê vào đâu được. Nhưng mà… vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Tiếng di động của Hà Dĩ Phong vang lên, anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp tắt máy.

Lê Nhật Linh nói: “Thăm bệnh cũng thăm xong, bây giờ có thể đi được rồi chứ?

Có vẻ như anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

“Tôi mới vừa tới mà em đã đuổi tôi đi rồi. Bây giờ muốn làm người tốt thật là khó nhỉ.”

Dáng vẻ và động tác của anh ta một chút cũng không giống như là đang che giấu chuyện gì đó. Chẳng lẽ Hà Dĩ Phong thật sự là đến thăm cô?

Hà Dĩ Phong ở lại phòng bệnh chăm sóc cô suốt một tiếng đồng hồ, cũng không có ý định rời đi. Mặc kệ cô thờ ơ như thế nào với anh, anh ta cũng có thể tự tận hưởng niềm vui của chính mình. Lúc này, Lê Nhật Linh mới nhận ra một phẩm chất đặc biệt của Hà Dĩ Phong, đó chính là mặt dày.

“Lâ Nhật Linh, em thích loài hoa gì?

Ngày mai lúc tôi đến thăm em, sẽ mang cho em.”

Cô thuận miệng đáp lời: “Hoa cúc.”

“Hoa cúc tượng trưng cho điều xấu, đổi loài khác đi.”

“Thôi được rồi, đến lúc đó để tự tôi chọn.” Hà Dĩ Phong giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi cô: “Điện thoại của em đâu?”

“Không có.”

“Còn iPad thì sao?”

Lê Nhật Linh chỉ vào cái tỉ vi, rồi nói: “Chỉ có cái này.”

Hà Dĩ Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt lộ ra vẻ yên tâm.

Nhớ đến ánh mắt và giọng điệu khinh thường của cô y tá hôm trước, Lê Nhật Linh bỗng nhiên hiểu ra được tại sao Hà Dĩ Phong lại tới đây. Hóa ra là vì muốn biết bản thân cô có thấy những tin tức gần đây hay không.

Nhưng cô vẫn đang bị nhốt ở trong bệnh viện, ti vi cũng chẳng có được mấy kênh. Thật sự thì cái gì cô cũng không biết.

Bọn họ càng làm như vậy, thì cô lại càng thấy tò mò: “Rốt cuộc là tin tức gì vậy, mọi người giấu diếm cái gì thì nhanh nói cho tôi biết đi.”