Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1049




Chương 1049

 

“Gây khó xử?” Hà Dĩ Phong lạnh lùng cười: “Nhật Linh thuần khiết như vậy, cô ấy bị đánh có thể nhịn nhưng tôi thì không nhịn được. Coi như chuyện bị đánh thì nhịn xuống được, nhưng còn chuyện khác thì sao?” “Chuyện khác?” Lê Nhật Linh và Hạ Huy Thành không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, hai người họ nhìn nhau, rõ ràng không hiểu ý của Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong nhíu mày, ánh mắt dò xét người nhà họ Hạ một lượt. Anh ta cầm tờ báo trong tay luật sư Hùng rồi ném xuống trước mặt Hạ Lan Châu.

 

“Cô có dám nói tin tức này không hề có ai ra sức sai khiến không?

 

“Anh có ý gì vậy?” Hạ Lan Châu lùi về phía sau một bước, nghiến răng nhìn Hà Dĩ Phong rồi giả vờ ngỡ ngàng không biết gì.

 

Nhưng Lê Nhật Linh đột nhiên hiểu ra.

 

Với thân phận hiện tại của cô, nếu như không phải không có ai sai khiến thì tòa soạn trong thành phố Hà Nội này dám xuất bản tin như vậy sao?

 

Nói một cách khác, ở trong nhà họ Hạ này, Hạ Huy Thành sẽ không làm chuyện như vậy và đương nhiên mẹ Hạ Huy Thành cũng sẽ không dại dột đến mức truyền tin mình đánh Lê Nhật Linh ra ngoài. Mặc dù cô không biết tính cách của Lê Mỹ Vân, nhưng sau này cô ta mới đến, có lẽ cũng sẽ không làm ra chuyện này.

 

Trong tất cả chuyện này, người duy nhất được lợi nhất…chỉ có Hạ Lan Châu.

 

Tin tức vừa được tung ra, người không ngừng bị tổn hại danh dự còn có Hạ Huy Thành. Cô cũng đã nghe Hạ Minh Nguyệt nói một hai lần chuyện Hạ Huy Thành hủy bỏ buổi đính hôn vì mình, lần này lại tung ra tin tức như vậy.

 

Bên cha mẹ nhà họ Lý chắc chắn sẽ càng thêm không tin tưởng Hạ Huy Thành, như vậy việc hôn sự chắc chắn sẽ bị hủy bỏ. Hơn nữa nó cũng sẽ phá hủy danh tiếng của anh ấy. Có thể nói Hạ Lan Châu làm như vậy là một mũi tên trúng hai đích.

 

Hà Dĩ Phong nhìn Lê Nhật Linh đang chìm vào trong trầm tư, anh ta không mở miệng cắt ngang cô mà nhìn về phía Hạ Lan Châu. Có lẽ suy đoán của anh ta sẽ không sai.

 

Mà lúc này Lê Nhật Linh mới nhớ ra, cộng thêm ngay từ đầu cô không để ý. Lúc này cô mới nghĩ ra, khi đó ở nơi đấy không có phóng viên, mà cô cũng bắt đầu cảm thấy góc chụp của bức ảnh này rất kỳ lạ. Bây giờ nhìn kỹ lại, xem ra bức ảnh này được chụp từ dưới lên, không có rõ nét lắm, có lẽ là được chụp bởi điện thoại. Hơn nữa nhìn từ vị trí của bức ảnh cũng vừa hay là vị trí mà Hạ Lan Châu đứng vào lúc đó.

 

Lại là cô ấy, trong lòng Lê Nhật Linh toát lên sự lạnh lẽo.

 

“Tôi có ý gì thì có lẽ cô là người hiểu rõ nhất chứ nhỉ? Thưa cô Hạ Lan Châu?” “Tôi không hiểu anh đang có ý gì cả” Hạ Lan Châu tiếp tục lắc đầu thề thốt phủ nhận, nhưng ánh mắt cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong gật đầu, dáng vẻ như có điều gì đó rồi mở miệng nói: “Cô không hiểu ư?” Lê Nhật Linh nhìn Hà Dĩ Phong, biết có lẽ suy nghĩ của anh †a giống mình, nói chung là giống nhau đến mười phần rồi.

 

Nhưng lẽ nào anh ta có cách để có thể khiến cho Hạ Lan Châu chính miệng thừa nhận bức ảnh đó là do cô ấy chụp?