Nhận ra mình bị lừa, Alex vừa thẹn vừa giận.
Cố gắng giãy dụa nhưng hoàn toàn không suy chuyển.
Alex quắc mắt:
- Anh lại muốn ăn đòn à? Tránh ra mau!
Elio dài giọng tiếp tục trêu ghẹo:
- Trong tư thế này mà bị đánh thì chắc chắn vỡ lá lách đó.
- Chắc tôi quan tâm! - Alex cọc cằn.
- Cô cứ nói chuyện kiểu này hoài tôi sẽ cho là cô ghét tôi bây giờ.
Xém chút là Alex đã lớn tiếng đồng ý nhưng may mắn kìm lại kịp, lúng túng lấp li3m:
- Ghét, ghét gì chứ.
Đây là kiểu nói chuyện riêng của tôi, là phong cách riêng.
Lúc nào mà tôi cũng vậy còn gì.
Elio nhướng mày, nhìn Alex với vẻ săm soi:
- Phải không? Tôi nghe người ta nói cô khi yêu đương sẽ dịu dàng, ngọt ngào lại dễ thẹn thùng, bẽn lẽn lắm.
Alex thử tưởng tượng bản thân theo lời Elio nói, lập tức nhăn mặt, rùng mình.
Thái độ tràn đầy ghê tởm:
- Tôi như vậy khi nào? Đứa điên nào nói vậy? James à? Cái tên đó chỉ toàn nói xằng bậy là giỏi thôi.
Anh đừng có nghe lời hắn.
Elio phụt cười nhưng gắng mím môi nhịn lại.
Dù ban đầu hắn có hơi ghen tị với kiểu cư xử ý tứ nhẹ nhàng của Alex với Matteo, nhưng nghĩ lại Alex còn đang cố làm cho hắn chán ghét mình thì làm sao có chuyện ngọt ngào nũng nịu với hắn.
Hơn nữa hắn cảm thấy vẫn quen với cái kiểu cục súc thẳng tính này hơn.
Từ ngày đầu gặp nhau đến giờ, Alex vẫn luôn là bộ dáng này nhưng hắn vẫn thích cô đó thôi.
Tuy hắn không chê thỏ con ngọt ngào nhưng có vẻ chó to vừa ngốc vừa hung dữ mới là Alex chân thật của hắn.
- Không cần căng thẳng.
Tôi biết cô EQ thấp rồi.
Nói năng cục súc vậy thôi chứ thích tôi chết đi được đúng không.
Còn chủ động an ủi nữa.
Xứng đáng được thưởng.
Tối nay…
Elio ngừng lại, đổi một tư thế thoải mái hơn, ôm chặt Alex vào lòng, mũi miệng đặt nhẹ lên tóc của Alex, mãn nguyện nói:
- Tối nay dù không có sấm sét nhưng cứ thế này ngủ đi.
Đây là bước thứ hai trong trình tự của cô mà.
hoàn toàn hợp lệ nha.
Không chấp nhận bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Dù sao cũng phải trầy trật được thứ mà hắn trân trọng.
Không muốn và cũng không thể trả lại, vậy thì buồn phiền hoài càng khiến chó ngốc lo lắng.
Tính cách của Matteo từ nhỏ tới lớn là vậy, hắn cũng hết cách rồi.
Chỉ có thể cố gắng đối tốt với anh nhiều hơn một chút.
Có lẽ một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ có thứ mình muốn có không thể nhường cho ai như lời Alex đã nói.
Tới lúc đó hắn dốc sức giúp anh ấy là được.
Còn hiện tại hắn nên được hưởng thành quả vứt tự tôn của bản thân một cách triệt để mới được.
Nhưng Alex còn khuya mới ngoan ngoãn để yên cho Elio hưởng thụ phúc lợi của mình.
Cô vẫn không ngừng cựa quậy để làm lỏng vòng tay của Elio ra:
- Tối mùa hè nóng nực mà ôm ôm ấp ấp thế này sao ngủ nổi.
Bộ anh không thấy nóng hả?
Elio lẳng lặng bật tính năng điều khiển thiết bị trên chiếc đồng hồ đeo tay thông minh.
Alex chỉ vừa nghe bíp một tiếng đã bị hơi lạnh buốt từ điều hoà âm tường đánh úp.
Cơ thể bị lạnh đột ngột, theo bản năng rùng mình một cái rồi chủ động vội vàng co rút vào lồ ng ngực ấm áp của Elio.
Elio nhếch môi cười đắc ý.
Tay thì siết chặt thêm nhưng miệng thì chế nhạo:
- Không chê nóng nữa à? Thân thể của cô thành thật hơn cái miệng của cô nhiều.
Alex bị chế giễu, bực tức muốn đẩy Elio ra nhưng vì hai cánh tay rắn chắc của hắn đã vòng quanh eo và lưng cô, không khác gì sợi xích, trói cứng cô trong lòng hắn.
Chân của hắn cũng kẹp chặt chân cô.
Giờ Alex giống hệt con mồi bị cuốn trong mấy cái chi bạch tuộc.
Muốn đẩy ra cũng không có thế mà vùng vẫy thêm sợ rằng sẽ đụng trúng chỗ rạn xương của Elio nên chỉ đành hậm hực đầu hàng, thả lỏng người buông xuôi.
Elio nhướng mày, lơi lỏng tay ra để cúi xuống nhìn Alex, ngạc nhiên hỏi:
- Không vùng vẫy nữa?
Alex chán ngán nói:
- Không.
Cũng đâu phải lần đầu tiên bị ôm như cái gối.
Nhưng cảnh cáo anh quản cho tốt chân tay của mình nếu không muốn bị tôi bẻ gãy thành mấy khúc.
Elio không coi lời đe dọa đó của Alex có chút cân nặng nào.
Hắn cười tủm tỉm:
- Yên tâm.
Tôi biết thân hình của mình quyến rũ quá mức chịu đựng của cô mà.
Alex lười tranh cãi với Elio, để mặc hắn nói quàng nói xiên.
Dù sao cô cũng không có cảm giác bài xích sự thân cận của hắn nên trong phạm vi cho phép thì hắn muốn làm thì mặc kệ hắn.
Cô lo tìm một kiểu nằm thoải mái thì hơn.
Vì Elio ôm khá chặt nên lúc Alex lắc nhẹ người chỉnh tư thế cho dễ chịu thì vô thức kê đầu lên vai, rúc vào hõm cổ hắn.
Môi vô tình lướt nhẹ qua xương quai xanh của hắn giống như phất lông vũ.
Một luồng điện đột nhiên xuất hiện bắt nguồn từ cổ, chạy dọc xương sống của Elio trong chớp mắt khiến hắn bất giác rùng mình.
Tim cũng bị sốc đến ngừng đập trong chốc lát.
Alex cảm thấy rung động cơ thể nhỏ này của Elio, nhướng mày, cười mũi:
- Ham hố hạ nhiệt độ cho nhiều vào rồi bị lạnh người.
Hoặc là anh tăng nhiệt độ lên chút, không thì cũng phải kéo cái chăn lên đi.
Elio chưa kịp hồi thần sau cơn sốc điện đột ngột nên không nghe thấy mấy lời trêu chọc của Alex.
Hắn ngẩng người hoang mang ổn định lại nhịp tim vừa chết cứng, tự nhiên lúc sống lại thì nhảy loạn như nai trong ngực.
Alex không thấy Elio đáp lời cô, mà tay ôm cũng lơi đi.
Cô nghiên người ra sau để nhìn mặt Elio.
Thấy hắn bần thần, thở lúc nặng lúc nhẹ thì nhíu mày lo lắng.
Cô đưa một tay sờ lên vùng xương sườn của Elio, một tay đặt lên sườn mặt hắn, gây sự chú ý để hắn nhìn vào mắt cô:
- Sao vậy? tôi động trúng vào chỗ đau của anh rồi hả? Thấy thế nào? Có muốn đi bệnh viện không? Ủa khoan, sao người anh nóng vậy? Sốt rồi sao?
Elio nhìn chăm chăm vào mặt Alex.
Alex vẫn đang không hiểu gì, mở to hai mắt lo lắng nhìn lại hắn.
Khuôn mặt Alex gần trong gang tấc.
Elio có thể nhìn thấy rõ đôi mắt màu nâu linh động mạnh mẽ, từng sợi mi mảnh mai dài cong cong, gò má mịn, sống mũi thon gọn, đôi môi hồng nhạt căng bóng tràn đầy sức sống khiêu khích hắn cắn vào.
Hơi thở của cô cứ liên tục m ơn trớn qua yết hầu trăn trở của hắn.
Elio chịu không nổi nữa, lập tức nhắm chặt mắt.
Tự nhủ mắt không thấy thì tâm không phiền.
Hắn ra sức ôm chặt Alex vào lòng mình, hít sâu một hơi để ổn định h@m muốn đang cuồn cuộn trong người.
Alex bị ôm mạnh đột ngột có chút hoang mang trước trạng thái bất thường của Elio, lo lắng hỏi:
- Này, Elio.
Anh có ổn không đó.
Elio? Elio?
Ổn được mới lạ.
Ai cứu tôi với.
Sao tôi lại đồng ý cái trình tự yêu đương dở hơi kia vậy trời! Muốn cắn lưỡi quá...
Miệng của Alex gần sát bên tai, mỗi lần bị gọi tên là tim hắn lại rung lên.
Cơ thể cô gọn gàng, không mềm nhuyễn nhưng rất có tính đàn hồi, một cánh tay là đủ ôm gọn vòng eo nhỏ.
Mùi thơm tỏa ra nhẹ nhàng lôi cuốn, choáng toàn bộ khoang mũi của hắn.
Rất giống mùi sữa tắm của hắn nhưng lại ẩn chứa điểm riêng biệt khó nói.
Mỗi lần hít vào khiến toàn thân lâng lâng, thoải mái đến mơ hồ.
Thứ mùi thơm đó kích động bản thân hắn bắt đầu trở nên tham lam, muốn cảm nhận được nhiều hơn, muốn nhấn chìm mình vào nó.
- Alex… - Elio khó khăn mở miệng gọi.
Alex lập tức đáp lại:
- Sao? Đau ở đâu?
- Gãy xương thì mất bao lâu mới lành?
Alex có chút kinh sợ.
Cô nhoi đầu ra khỏi ngực Elio,tay đặt nhẹ lên má Elio, cố gắng giữ giọng mình thật điềm tĩnh:
- Đừng sợ.
Bình tĩnh.
Thở nhẹ một chút.
Buông tay ra để tôi gọi chú Giova.
Elio ngắm nghía đôi mắt nâu mở to phản chiếu ánh sáng của Alex.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn là muốn hôn lên nó.
Elio gỡ tay Alex ra khỏi má mình rồi vòng tay ôm siết Alex trở lại trong ngực, thở hắt ra một hơi đau khổ.
Alex kinh ngạc, muốn đẩy mà không dám động:
- Elio, làm cái trò gì vậy? giờ không phải lúc ôm ấp!
Elio hít một hơi sâu, nuốt nước bọt, cố vẻ bình tĩnh nói:
- Tôi hỏi cho biết thôi chứ tôi không sao hết.
Phụp một phát.
Alex cảm giác mình như quả bóng bị bơm căng rồi bị chọt cho nổ đột ngột.
Cảm giác tức giận nhưng lại trống rỗng nhẹ nhõm làm cô không biết phải phát ti3t kiểu gì.
Cuối cùng lại chỉ có thể đánh vào cánh tay Elio trút bực:
- Anh rảnh rỗi quá ha.
Hay để tôi bẻ thử xương của anh, để anh đích thân trải nghiệm bao lâu thì lành nha.
Nghe đồn nhanh thì một hai tháng, chậm thì ba bốn tháng thôi.
Những một hai tháng trở lên…
Elio bỗng nhiên thấy mình dường như đang đứng ở ngã ba quan trọng của cuộc đời.
Hắn cúi đầu xuống nhìn Alex, lại liếc sang cánh tay mình.
Cuối cùng hắn đành phải hèn nhát nhắm mắt ngoan ngoãn ôm lại cô vào ngực, đau đớn khổ sở mở miệng:
- Các tác giả nổi tiếng của thời kỳ phục hưng gồm có Lorenzo Ghiberti, Donatello, Fra Angelico, Paolo Uccello, Multscher , Masaccio… (*)
Alex kinh ngạc đến cảm thấy quái dị khi Elio tuông ra hàng dài những cái tên xa lạ, nghe khó đọc đến liệu cả lưỡi.
Cô nhoi đầu ra nhìn hắn thắc mắc:
- Anh lại nổi cơn gì thế hả?
Elio nhẫn nhịn đáp:
- Đang bổ túc kiến thức hội họa cho cô đó.
Không phải cô đòi đi xem triển lãm tranh à?
Alex trừng mắt:
- Bây giờ sắp nửa đêm rồi.
Anh muốn ghen cũng chờ sang sáng mai được không?
- Ai nói tôi ghen.
Là tôi không muốn phải bó bột đến một hai tháng… cô ngoan ngoãn mà nghe đi.
Đừng có ngọ nguậy lung tung nữa.
Elio gần như mếu máo cảnh báo xong lại nhấn đầu cô vào ngực mình.
Tiếp tục lầm bầm sang các tác phẩm kinh điển của Leona da vinci trong tiếc hận ai oán.
Alex ngẩng người một thoáng rồi cũng hiểu là Elio đang lên cơn gì.
Cô kín đáo phì cười nhẹ một tiếng trong bất lực.
Cuối cùng đành chọn nhắm mắt nằm im nghe tiếng Elio lầm bầm liên miên không dứt bên tai y hệt người ta tụng kinh trong các ngôi chùa kèm theo những cái vuốt tóc nhè nhẹ.